Hôm nay như mọi hôm Nhu Hân Hân được sư huynh của mình là Bạch Chính Thuần dẫn ra thành thị đi dạo chơi.
"Bạch sư huynh muội chán quá, suốt ngày chỉ có mấy quầy hàng này, mấy cảnh vật này, chán quá đi mất !"
"Hay là mình lại vào rừng chơi đi, muội muốn bắt vài con thỏ trắng về làm thú cưng !!"
Bạch Chính Thuần nhìn Nhu Hân Hân với ánh mắt cưng chiều, hắn từ lâu đã coi nàng như em gái ruột.
Chỉ cần có của ngon hay vật lạ gì hắn đều đưa trước cho nàng.
"Được, chúng ta sẽ vào rừng săn vài con thỏ con.
Nhưng muội phải hứa với huynh không được chạy loạn, gần đây người trong ma đạo không hề yên phận, bọn chúng rất hay đi loạn khắp nơi."
Nhu Hân Hân nay cũng đã mười ba tuổi, cũng bắt đầu ra dáng thiếu nữ.
Nhưng do việc nàng đã quen được cưng chiều từ nhỏ nên tính cách còn khá trẻ con.
Nhu Hân Hân nghe sư huynh của mình nói tới ma đạo liền thè cái lưỡi nhỏ:
"Nhắc tới muội liền sợ, cái tên Tử Đồng Tà Quân gì đó, hắn nhìn thật tà ác, đôi mắt của hắn như tới từ Cửu U Địa Ngục nhìn rất ghê rợn, còn luôn đem theo cái quan tài trên lưng nữa, cũng không biết hắn đã giết bao nhiêu người rồi bỏ vào cái quan tài đó nữa."
Bạch Chính Thuần nghe vậy liền thở dài.
Nhắc tới vụ đó hắn liền nhớ tới Lôi Hạc trưởng lão.
Mặc dù tu vi không cao thâm gì nhưng rất được lòng các đệ tử trẻ.
Hắn cũng mới từ hôm qua biết được thẻ bài sinh mệnh của Lôi Hạc trưởng lão đã vỡ nát chứng tỏ người đã chết đi.
Tông môn cũng mau chóng cho người đi điều tra nhưng lại không tra được điều gì có ích.
Theo hắn được biết căn Tứ Hợp Viện khi đó là hang ổ của ma tu, Lôi Hạc trưởng lão vào đó liền bị ma tu ám hại nên thân tử.
Sau đó có cao nhân đi qua tiện tay đánh bại ma tu đồng thời đốt cả tòa Tứ Hợp Viện, thi thể của Lôi Hạc trưởng lão cũng được đem ra ngoài chôn cất tử tế.
Nên tông môn cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
"Muội đừng sợ, ở đây là phụ cận tông môn của chúng ta.
Sẽ không có ma tu hay ma đạo nhân sĩ nào dám bén mảng lại gần đâu."
Nhu Hân Hân nghe vậy liền mỉm cười nói:
"Lần này muội phải bắt được mấy con thỏ con thật mập mạp, càng mập thì sờ càng thích !!"
Bạch Chính Thuần vốn là Thiếu Môn Chủ của Vân Hạc Môn nên công sự mà hắn phải xử lý rất nhiều.
Nhưng cha mẹ của Nhu Hân Hân vốn là trưởng bối mà hắn rất kính trọng, chẳng may trong một lần yêu thú tập kích một thôn làng họ đã hi sinh thân mình tại nơi đó, trước khi chết họ lại dặn cha hắn là môn chủ Vân Hạc Môn - Bạch Thiên Hạc phải chăm sóc tốt cho con gái của họ.
Nên trách nhiệm săn sóc cho Nhu Hân Hân cũng từ cha hắn rơi xuống đầu hắn.
— QUẢNG CÁO —
Nhu Hân Hân dù tính cách hơi trẻ con nhưng lại rất hiểu chuyện, nàng chưa từng than trách cha mẹ nàng vì sao lại bỏ nàng ở một mình ở nhân gian, ngược lại hằng năm vào ngày giỗ của họ nàng luôn tự mình chuẩn bị trà bánh, thức ăn, ...!cúng bái một cách chu toàn.
Chỉ có lúc đó hắn mới thấy nàng ngồi im một chỗ mà lặng lẽ khóc.
Hắn cũng đã có hôn phối, vài năm nữa hắn sẽ kết hôn, nên sẽ không thể nào tiếp tục bên cạnh chăm sóc cho nàng.
Điều này khiến hắn rất sầu muộn.
Trong khi suy nghĩ miên man thì hai người cũng đã vào sâu vào cánh rừng phụ cận Vân Hạc Môn.
Tuy nhiên từ sâu trong cánh rừng lại vang vọng từng tiếng hổ gầm gừ có vẻ có hai hoặc nhiều con hổ đang đánh nhau với một sinh vật nào đó.
Hai người Bạch Chính Thuần liền hiếu kì chạy đến xem thử.
Đến khi lại gần mới thấy có ba con hổ đang bao vây lấy một thiếu niên trẻ tuổi.
Thiếu niên mặc một bộ đồ da thú, lưng đeo cung trường cung và cung tên, có vẻ là một thơ săn lành nghề.
Bỗng một con hổ canh lúc thiếu niên không để ý mà nhào lên vồ một cái, thiếu niên dù sơ suất nhưng cũng nhanh chóng phản ứng.
Chỉ thấy hắn hạ thấp trọng tâm, hai tay nâng cao, con hổ vừa lao tới liền bị hắn thốc mạnh vào bụng rồi vật ngã ra đất.
Một con hổ khác cũng thừa thế mà xông tới nhưng lại bị hắn bồi cho một quyền như nặng như Thái Sơn đánh bay đi mất.
Hai con hổ thấy thiếu niên hung dữ như vậy liền gào lên một tiếng rồi bỏ chạy, bỏ mặc đồng bạn đang bị thiếu niên đè dưới thân