Vân Hạc Môn sở dĩ được gọi là Vân Hạc Môn bởi vì phần lớn kiến trúc ở nơi này được xây dọc theo các dãy núi cao, nơi mà quanh năm tay chỉ cần đưa ra liền có thể chạm tới mây.
Ngoài ra nơi đây cũng là nơi cư trú của một loài Linh Hạc - Kim Vân Hạc.
Hạc này cũng khá giống loài hạc bình thường chỉ khác ở điểm ở trên lông vũ của bọn chúng có từng họa tiết hoàng kim nhìn rất đẹp, bọn chúng còn có thiên phú hô mưa gọi gió nên được Vân Hạc Môn coi là linh thú hộ tông, nghiêm cấm toàn bộ đệ tử của Vân Hạc Môn có hành vi săn bắt hay đe dọa bọn chúng.
Lâm Bạch lúc này cũng đã thay bộ đồ da thú bằng đồng phục của Vân Hạc Môn, bộ đồ này làm từ vải lụa trắng thượng hạng, dọc theo mép áo có được thêu viền xanh lục, nhìn tổng thể rất thanh tao và văn nhã.
Tuy nhiên lúc Lâm Bạch mặc vào cũng không thấy văn nhã được bao nhiêu, vì tạo hình của hắn bây giờ là vai u thịt bắp, làn da rám nắng, thành ra nhìn hắn mặc đồng phục có chút khôi hài.
Hắn bây giờ đang được Nhu Hân Hân dẫn đi làm quen khắp nơi.
"Đây là Diễn Võ Đường, nơi các sư huynh và sư tỷ luyện võ hằng ngày.
Còn đây là Công Pháp Đường, nơi lưu giữ các công pháp của tông môn đồng thời cũng có công pháp mà tông môn sưu tầm được.
Còn đây là phòng ăn nơi ...."
Lâm Bạch vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh.
Nếu không phải được Thôi Phán Quan khẳng định rằng dùng Sinh Tử Sổ dò thấy tàn hồn của tên Ma Tướng Vô Âm đang ở đây thì hắn thực sự nghi ngờ tình báo có thể có sai xót, vì hắn nãy giờ dùng cặp Tử Đồng mà hắn luôn tự hào dò xét xung quanh nhưng vẫn chưa tìm thấy gì đáng nói, dù ở đây có hai ba người đang tu luyện tà công, nhưng cũng không đến mức thương thiên hại lý nên hắn cũng lười truy cứu.
Tuy nhiên có một bàn tay nhỏ hướng cái hông đáng thương của hắn mà ngắt nhéo.
"A Ngưu ca, huynh nãy giờ có nghe ta nói gì không hả ? Cứ nhìn đi đâu á, thật làm người ta bực mình."
Lâm Bạch da dày thịt béo nên cũng không thấy đau lắm.
Hắn hướng Nhu Hân Hân mà xoa đầu.
"Thật xin lỗi tiểu sư muội, ta lần đầu được đi đến nơi rộng lớn như thế này, nên có chút choáng ngợp ấy."
Nhu Hân Hân liền hất tay của hắn ra, rồi phồng hai cái má trông rất đáng yêu.
"Hứ, hay huynh để ý vị tỷ tỷ nào rồi.
Riết không coi người ta ra gì cả !!"
— QUẢNG CÁO —
Lâm Bạch nghe vậy liền không nhịn được mà lau mồ hôi.
Ấy chà, bà cô trẻ, ta biết ta rất anh tuấn, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.
Nhưng ta nay đã hơn năm mươi tuổi rồi, còn bà cô mới mười ba thôi.
Hai chúng ta từ đầu vốn đã không có kết quả tốt a~
Cũng không trách được Nhu Hân Hân, từ nhỏ nàng đã phải cố gắng sống tự lập một mình, nàng luôn khao khát ai đó có thể che chở cho nàng, dù Bạch Chính Thuần đối xử rất tốt với nàng, nhưng nàng biết hắn còn có tông môn, còn có đạo lữ sắp cưới của mình nữa.
Cho đến khi nàng gặp Lâm Bạch, không biết vì sao từ trên người hắn nàng cảm giác được an toàn, giống như lúc phụ thân còn ở bên nàng vậy.
Nhu Hân Hân nhìn thấy hắn cười "khờ khạo" như vậy liền giận dỗi bỏ đi.
Lâm Bạch cũng chỉ biết cười khổ lẽo đẽo theo sau.
Hai người cứ như vậy chạy tới Nghị Sự Đường của Vân Hạc Môn.
Vừa hay lúc này Bạch Chính Thuần vừa mới từ Nghị Sự Đường bước ra, thấy Nhu Hân Hân mặt giận đùng đùng, Lâm Bạch lại cười khổ đuổi theo thì hắn không nhịn được mà phì cười.
"Nhu sư muội, Tạ sư đệ hai người cãi nhau à ?"
"Hứ, ai thèm cãi nhau với tên khờ như huynh ấy."
Lâm Bạch nghe vậy liền cười khà khà trông càng ngây ngô hơn.
Bạch Chính Thuần nghe vậy liền kéo Lâm Bạch ra một góc rồi nói nhỏ:
"Tạ sư đệ à, người ta là thiếu nữ,