Trên dưới Vân Hạc Môn lúc này là một mảnh hỗn loạn.
Các tu sĩ Trúc Cơ kì trở lên đã tập trung ở dưới chân núi của Thanh Hạc Đại Trưởng Lão mà tiến hành bày trận.
Còn những người còn lại toàn là các tân đệ tử mới gia nhập tông môn không lâu và một số chấp sự được phân công ở lại bảo vệ các đệ tử nhỏ yếu.
Bạch Chính Thuần nhìn đám đệ tử đang hỗn loạn kêu la mà trong lòng buồn bực.
Từ lúc nữa đêm hắn đã nghe từng tiếng nổ lớn trên đỉnh núi chỗ Thanh Hạc Đại Trưởng Lão đã thấy có điềm không lành.
Cho tới khi Thanh Hạc Đại Trưởng Lão kêu gọi thì tông môn đã bị Ma Tộc xâm nhập.
Mà thôi dù sao cũng không trách đám đệ tử mới này được, bọn chúng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nào biết tới Ma Tộc đáng sợ như thế nào.
Hắn kế đó ra lệnh cho các chấp sự bắt đầu điểm danh từng người, nhưng điểm danh một hồi lại thấy thiếu một người.
Hắn liền hướng Nhu Hân Hân hỏi:
"Nhu sư muội, muội có thấy Tạ sư đệ ở đâu không ? Trong những lúc như thế này hắn tốt nhất không nên đi lung tung, kẻo bị Ma Tộc nhắm tới thì liền không may."
Nhu Hân Hân liền nhíu mày nhỏ.
Nàng từng đọc qua một quyển cổ tịch, trong đó có ghi Ma Tộc rất thích bắt cóc những người sở hữu Thần thể rồi đem biến thành nô lệ, hằng năm sẽ bị vô số tra tấn như cắt gân, rút xương để lấy ra máu tươi đem hiến tế cho Ma Tổ.
Nên giờ này không thấy Tạ Ngưu đâu liền khiến nàng lo lắng.
"Huynh đứng đợi ở đây một chút, muội sẽ đi kiếm A Ngưu ca.
Huynh ấy bình thường ngủ say như chết, dù có trời sập huynh ấy cũng không biết đâu.
Muội đoán huynh ấy còn đang ngủ ở trong phòng.
Để muội đi tới đó kiểm tra thử, nếu không thấy muội sẽ báo cho huynh sau."
Bạch Chính Thuần có chút không an tâm nhưng vẫn nói :
"Ân, muội nhớ cẩn thận.
Nếu phát hiện gì không ổn liền ngay lập tức chạy về nơi đây báo cho ta hiểu không ?"
Nhu Hân Hân liền gật đầu đồng ý.
Nàng sau đó chạy một mạch tới Ký Túc Xá Nam chỗ mà Lâm Bạch đang ở.
Lúc trước nàng từng tới đây chăm sóc cho Lâm Bạch, lúc hắn rèn luyện với Thanh Hạc Đại Trưởng Lão, nên cũng không tốn quá nhiều thời gian nàng liền tới trước cửa phòng.
Nàng bước tới gõ nhẹ cửa phòng.
Nhưng không ai đi ra mở cửa.
Nhu Hân Hân liền đẩy mạnh cửa vào.
Vừa vào phòng nàng liền thấy "Tạ Ngưu" ngủ say như chết ở trên giường, lúc này nàng mới thở phào một hơi nhưng lại bực mình.
Ngoài kia đang hỗn loạn như vậy mà hắn còn có thể ngủ được, nàng cũng không biết nên khen hắn ngủ tốt hay chửi hắn vô tâm nữa.
"A Ngưu ca ! Mau dậy đi, Ma Tộc đang tấn công Vân Hạc Môn, Bạch đại ca đang kêu huynh ra ngoài tập hợp để di tản tới nơi an toàn đó !"
"Uy, có nghe không hả con trâu ngu ngốc ?"
— QUẢNG CÁO —
Như một thói quen nàng tiến tới nhéo tai của "Tạ Ngưu" nhưng ngay lập tực liền phát hiện điều không đúng.
Dù nàng dùng lực rất "nhẹ" nhưng lần này nàng trực tiếp đem tai của "Tạ Ngưu" xé rách.
"A Ngưu ca ...!muội xin lỗi ...!muội không cố ý đâu."
Nhưng A Ngưu ca của nàng sau đó liền hóa thành một cái người giấy nhỏ cỡ bàn tay.
"Không xong.
A Ngưu ca bị Ma Tộc bắt mất rồi !!"
Nàng hoảng hốt chạy ngay ra ngoài gặp Bạch Chính Thuần.
Bạch Chính Thuần sau khi biết tin liền ra lệnh cho Nhu Hân Hân phải ở yên trong đội ngũ, hắn sau đó sẽ đi báo cho cha của hắn về việc này.
*******
Còn về Lâm Bạch lúc này cũng mới vừa trong mê man tỉnh dậy.
Cả người hắn đau nhứt ê ẩm chật vật bò dậy khỏi mặt đất.
Lúc căn nhà nhỏ bị nổ hắn liền bị dư chấn làm cho bất tỉnh, cũng may ngay khi té từ đỉnh núi đến lúc sắp chạm đất hắn kịp thời thi triển một cái Tiểu Phiêu Phù Thuật nên mới hãm được lực rơi xuống.
Tuy vậy hắn cũng mê mang một hồi lâu.
Cách hắn không xa là đám ngươi Bạch Thiên Hạc đang bày một trận pháp gì đó, đám người đại khái có khoảng hai trăm tu sĩ hai tay đang bấm pháp quyết, miệng đọc chú ngữ.
Tất cả động tác đều được thực hiện với độ đồng bộ cực cao, giống như đã qua diễn luyện rất nhiều lần.
Hắn lại thấy Bạch Chính Thuần từ xa đi lại ghé tai Bạch Thiên Hạc nói nhỏ cái