Lâm Bạch đang đi chậm rãi từng bước trên từng bậc thang dẫn đến Nghị Sự Điện của Vân Hạc Môn.
Phía sau hắn là từng đàn quỷ sai kèn trống đầy đủ, mang theo một cỗ quan tài làm từ Hắc Mộc Thụ được chạm khắc từng họa tiết tinh xảo.
Bạch Chính Thuần, Bạch Thiên Hạc và cả Nhu Hân Hân cùng tất cả đệ tử và trưởng lão của Vân Hạc Môn đang đứng trước của điện mà nhìn Lâm Bạch mang theo cỗ quan tài đến chỗ bọn họ.
Những gió nhẹ thổi từng trận lá xào xạc trên Vân Hạc Môn.
Đám đệ tử của Vân Hạc Môn nhìn đoàn người của Địa Phủ mà nghị luận xôn xao.
Bạch Thiên Hạc dẫn đầu đám đông tiến lên cúi người nói to:
"Cung nghênh Địa Phủ Quan Thần đến Vân Hạc Môn."
Lâm Bạch mặc kệ anh mắt phức tạp của Bạch Chính Thuần và Nhu Hân Hân mà dõng dạc nói:
"Địa Phủ có chiếu chỉ, toàn thể Vân Hạc Môn mau quỳ xuống nghe lệnh."
"Bình Tâm nương nương đại đức, Diêm Vương chiếu viết.
Thanh Hạc Đại Trưởng Lão của Vân Hạc Môn có công hiệp trợ Địa Phủ bắt lấy Ma Tướng nhưng chẳng may hi sinh vì nghĩa.
Xét thấy cả đời Thanh Hạc liêm chính, luôn gìn giữ phép tắc của Đạo gia, giữ mình trước cám dỗ của trần gian, lại trung can nghĩa đảm, hành hiệp trưởng nghĩa giúp đời.
Vì vậy Địa Phủ phong tặng Thanh Hạc thành Liêm Đô Hiệu Úy, sau khi hắn được đầu thai chuyển thế sẽ có người của Địa Phủ tiếp nhận và đào tạo hắn thành quan sai của Địa Phủ.
Lại xét toàn thể Vân Hạc Môn cũng có công trong việc bắt giữ Ma Tướng nên khen thưởng một ngàn trung phẩm linh thạch, ba chiêu quỷ bài có thể triệu hồi quỷ sai giúp đỡ, và đồng thời cho phép Vân Hạc Môn treo lên Địa Phủ chi Kỳ chịu sự che chở của Địa Phủ.
Khâm Thử."
Bạch Thiên Hạc quỳ xuống đưa cao hai tay tiếp nhận chiếu chỉ từ tay của Lâm Bạch.
"Chưởng môn nhân của Vân Hạc Môn - Bạch Thiên Hạc xin thay mặt toàn thể môn phái tạ ơn Địa Phủ đã khâm thưởng."
Hắn sau đó cung kính đưa cái chiếu chỉ của Địa Phủ làm từ vải đen chỉ bạc đưa cho một vị trưởng lão để cẩn thận cất giữ.
Sau đó lại nói với Lâm Bạch:
"Ta nghĩ ngươi sẽ có điều muốn nói với ta đúng không ? Chi bằng theo ta vào trong Nghị Sự Đường,."
— QUẢNG CÁO —
"Còn những người khác tạm thời ở đây chờ ta với Địa Phủ Quan Thần nghị sự"
Lâm Bạch khẽ gật đầu rồi theo Bạch Chính Thuần vào Nghị Sự Đường.
****
"Ngươi ...!vẫn muốn ở lại Vân Hạc Môn chứ ?"
Lâm Bạch lắc đầu.
"Ta thân là người có thần chức của Địa Phủ, phải luôn lấy cương vị của mình làm đầu.
Vân Hạc Môn với ta chẳng qua là lục bình gặp bèo dạt mà thôi."
"Vậy còn Nhu Hân Hân ? Ngươi hẳn biết là nó thương ngươi thật lòng ? Ngươi muốn cứ thế mà ra đi sao ?"
Lâm Bạch hơi trầm ngâm nhưng vẫn nói:
"Tiên phàm khác biệt.
Huống chi nàng ấy bây giờ tuổi còn trẻ chẳng qua chỉ là rung động nhất thời mà thôi.
Ngoài ra ta chỉ coi nàng là tiểu muội để chăm sóc, tuyệt nhiên không hề có tình yêu nam nữ nào.
Và ngài cũng không cần lo lắng, sau hôm nay trừ ngài ra sẽ không còn ai nhờ về Vân Hạc Môn từng có một đệ tử tên là Tạ Ngưu cả.
Ta đã nhờ Hắc Bạch Vô Thường xóa đi ký ức về sự tồn tại của ta.
Có lẽ ...!đây là sự lựa chọn tốt nhất."
Bạch Thiên Hạc vuốt nhẹ râu dài suy tư.
"Dù thế nào đi nữa, thì Vân Hạc Môn luôn chào đón ngươi.
Nếu ngươi cần giúp đỡ thì Vân Hạc Môn luôn sẵn sàng thay ngươi gánh vác dù cho là khó khăn nào đi nữa."
Lâm Bạch mỉm cười.
Hắn rất hoan nghênh tấm lòng của Bạch Thiên Hạc, nhưng nếu vấn đề có thể làm khó được hắn thì chắc chắn một cái Vân Hạc Môn nhỏ nhoi không cách nào gánh nổi.
Tuy