Lâm Bạch khẽ khua tay thu thồi năm cái tiểu U Hồn.
Sau đó hắn hiên ngang bước ra khỏi khố phòng.
Hắn lúc này đã khôi phục đung mạo của bản thân, khoác lên người một bộ bạch bào thư sinh, lưng đeo Địa Ngục U Minh Quan, đôi mắt lập lòe ánh tím yêu dị lạ thường.
Cảm nhận hơi lạnh của gió biển buổi đêm khiến hắn thần thanh khí sảng.
Hắn chậm rãi bước từng bước chân lên mặt thuyền, trên tay hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một cái mõ gõ.
"Tử từ sinh mà có, sinh cũng từ tử mà ta.
Vạn vật sinh linh chết đi ắt có oán niệm.
Có kẻ ít có người nhiều, có kẻ trên bờ, có ngườidưới biển.
Chư thiên vạn giới oán niệm tích tụ hằng hà sa số biết bao giờ mới nguôi.
Buông đi chấp niệm của các ngươi.
Nghe ta dẫn dắt mà về U Minh Địa Phủ mà đầu thai.
Để có ngày có thể lại đứng dưới ánh mặt trời.
Để ...!một lần nữa lại là sinh linh."
Mỗi ngày ở dưới biển sinh linh chết đi cũng tới hơn ức.
Mặc dù thời gian ở Địa Phủ có thể kéo dài vô hạn, nhưng điều đó không có nghĩa sẽ xử lý những trường hợp nhỏ nhặt như con cá, con tép vừa sinh đã làm mồi kẻ khác.
Tất cả đều phải tính bằng phúc duyên của bọn nó, phúc duyên tốt nghiệp chướng ít có thể từ cá nhỏ, tép nhỏ lại đầu thai thành cá lớn hơn, ngược lại sẽ đầu thai thành thức ăn của kẻ khác.
Nếu ăn ở hiền lành tích nhiều phúc đức thì có thể đi vào một đạo khác trong Lục Đạo Luân Hồi đến lúc đó sẽ được tới Địa Phủ trình diện, còn không thì coi vận khí của ngươi vậy.
Lâm Bạch dùng Tử Đồng nhìn từng đàn oán niệm chồng chất như núi cao mà khẽ lắc đầu, những oán niệm này có sự thù ghét với những sinh linh sống, bọn chúng có thể thần không biết quỷ không hay lầm thần trí của người ta trở nên mơ hồ và chìm vào mộng sâu.
Cũng không biết tích tụ mấy vạn năm thì vùng biển này mới có oán niệm lớn đến như vậy.
Nhưng nếu hắn đã ở đây thì cũng tiện tay siêu độ cho bọn nó vậy.
Dù chưa tới mức miệng nhả chữ trấn được yêu ma bát phương, nhưng đọc kinh siêu độ thì hắn đã có một ít thành tựu rồi.
Cứ như vậy hắn chìm vào từng làn oán niệm dày đặc.
Oán niệm này có của cá, có của tôm, cua, ghẹ, ốc , v..v, và đương nhiên có của nhân loại và tu sĩ.
Bọn chúng thấy Lâm Bạch liền lao thẳng tới như từng đàn thiêu thân, nhưng không có bất cứ cỗ oán niệm nào có thể lại gần hắn cả, tất cả đều bị hắn tịnh hóa và siêu độ một cách sạch sẽ.
Nhìn vô số cỗ oán niệm từ bốn phương tám hướng ồ ạt lao tới hắn.
Lâm Bạch liền lâm vào trầm ngâm:
"Không biết đến khi nào mới có thể xóa bỏ được oán niệm của sinh linh vạn giới.
Mà dường như Phật Môn đang có ý định gì đó với việc này thì phải, nếu có thể ta cũng phải góp một phần sức lực mới được."
****
"Có quỷ, có quỷ.
Cứu mạng !!"
Hoàng Nhật Hạo giật mình tỉnh dậy thấy hắn đang nằm trong phòng hắn, bên cạnh là vị đội trưởng của hắn.
— QUẢNG CÁO —
"A Hạo ngươi hôm qua trốn ở khố phòng làm gì thế ? Đã vậy còn ngủ quên nữa ?"
"Đội trưởng, ngươi tỉnh rồi sao ? Trên thuyền có quỷ a~.
Mau chạy đi, trước khi quá muộn."
Hắn liền nhảy khỏi giường muốn lao ra khỏi phòng, nhưng lại bị đội trưởng của hắn nắm chặt tay lại.
"Nói nhăn nói cuội gì thế ? Chẳng lẽ ngươi ngủ ở khố phòng một đêm liền phát điên ?"
Hoàng Nhật Hạo vò đầu bức tóc nhưng không biết giải thích thế nào.
"Chính mắt ta thấy thuyền trưởng và những người khác bị ma ám, rồi ...!rồi cả khố phòng nữa ta thấy bốn năm cái u linh hung dữ bay qua lại còn cả một con quỷ mắt tím nữa.
Đội trưởng ngươi phải tin ta, giờ chạy còn kịp nêu để tới trời sáng chúng ta liền chết mất."
"A Hạo ngươi bình tĩnh nào.
Bây giờ