Mới vài phút trước Lâm Bạch đang được Cẩm Tinh giới thiệu cho mọi người ở trong đại sảnh.
Hắn cũng rất hòa nhã lịch sự chào tất cả mọi người, mọi chuyện đang suôn sẻ.
Nhưng có chết hắn cũng không ngờ được rằng Phương Khinh Di bỗng đứng lên tuyên bố muốn lấy hắn làm chồng.
Thế là hắn muốn làm một cái điệu thấp không ai để ý nằm vùng liền một lần nữa đem ra đặt ở đầu cơn sóng dữ.
Lâm Bạch lúc này đang bị đuổi đánh tới thảm liền hướng Phương Khinh Di cầu xin:
"Bà cô, bà chị, bà dì cầu xin ngươi giơ cao đánh khẽ a ~.
Ta biết lúc trước ta có đôi lời mạo phạm nhưng cũng đâu cần hại ta đến như vậy ?"
Phương Khinh Di mặt không đổi sắc lạnh nhạt nói:
"Ta từng thề rằng kẻ nào có thể đánh bại được Băng Liên Ma Nữ ta liền sẽ gả cho kẻ đó.
Việc này hoàn toàn do ta không liên quan gì tới ngươi."
Lâm Bạch nghe vậy liền càng phát sầu:
"Ta cũng đâu có đánh bại nàng ta.
Cớ sao nàng lại nói như vậy ?"
Phương Khinh Di liền nói:
"Ngươi lúc đó đã hôn mê nên không biết.
Băng Liên Ma Nữ thật sự đã bị trọng thương, nàng là quan thần của Địa Phủ nên nàng không dám tùy tiện giết ngươi, nhưng ngay sau đó nàng đã bỏ chạy với khí tức cực kỳ hỗn loạn.
Ta cùng nàng tranh đấu nhiều năm như vậy liền biết rõ nàng trong tay ngươi đã ăn thiệt thòi lớn, hơn nữa lúc người và nàng đấu pháp toàn bộ chúng ta đều quan sát được ngươi đã nương tay với nàng, việc này bản thân ta rõ ràng ngươi không cần phải giải thích thêm."
Thật ra có điều nàng không có nói, lúc nàng theo phi thuyền tới hòn đảo nhỏ nàng đã thấy Hinh Vô Song leo lên thuyền đi ra biển, trước khi đi còn lén nhìn Lâm Bạch như có gì muốn nói nhưng không dám.
Cả đời nàng cùng Hinh Vô Song giao thủ tới lui cũng hơn trăm lần, chưa lần nào nàng thật sự thắng được Hinh Vô Song.
Nay thấy được cảnh này giác quan thứ sáu của nàng liền mách bảo kẻ thù truyền kiếp của nàng với tên Thương Tà này có vấn đề, nếu là thứ mà Băng Liên Ma Nữ của Địa Phủ muốn thì Phương Khinh Di nàng nhất định phải đoạt cho bằng được.
Chỉ có khi nhìn nàng ta buồn bực khó chịu thì bản thân nàng mới thấy vui trong lòng.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này trong thâm tâm Lâm Bạch có chút nghi ngờ phải chăng Tần Quảng Vương khi xưa chăn đơn gối chiếc suốt mấy vạn năm nên bây giờ cố gắng sắp xếp vận mệnh của hắn đầy vận đào hoa hay không ? Ngay cả lý do tùy tiện như vậy mà nàng cũng nghĩ ra được, hắn cũng không biết phải nói gì.
(Nơi nào đó ở trong U Minh: Tiểu tử thúi dám nói xấu ta !!)
Nhưng cũng không để hắn có thời gian tiếp tục nghĩ vẫn vơ một thanh đại kiếm đã hướng đầu lâu của hắn không khách khí mà chém xuống.
"Thương Tà ta coi ngươi như là huynh đệ mà sao ngươi nỡ lòng nào làm vậy với ta.
Chẳng phải khi trước ngươi nói rằng ngươi không có hứng thú với Khinh Di tiểu thư sao ? Sao giờ lại trở mặt như lật bánh tráng vậy hả ? Ta ...!lão tử liều mạng với ngươi." - Trần Hạo Minh đương nhiên nào có thể chấp nhận được chuyện này, đối với hắn Phương Khinh Di là nữ thần trong lòng là mục tiêu để hắn phấn đấu từng ngày, nay lại nói muốn lấy một nam nhân khác hắn sao có thể chấp nhận đây.
Lâm Bạch liền dùng tư thế cái thiết bản kiều ngã lưng hiểm hiểm