Không biết là đám người Lâm Bạch nhân phẩm bạo phát hay là mấy con Quỷ Vật đổi tính.
Bọn họ yên ổn và bình an đợi tới khi trời sáng cũng không bị tấn công.
Qua thời gian vừa rồi, Lâm Bạch cũng biết Anh gia tam quái tên lần lượt là ba anh em Anh Nhất, Anh Nhị, Anh Tam, tương ứng với hình xăm trên mặt là chim ưng, cá sấu, hổ.
Trong đó Anh Nhất lớn nhất, Anh Tam nhỏ nhất.
Bích Độc Xà lúc này cũng đã từ hôn mê tỉnh lại.
Mặc kệ một bên tay đau nhứt nàng vẫn yếu ớt nói:
"Mau đi khỏi nơi đây, đây ...!là một trong những nơi dùng để hiến tế nhân loại máu thịt để tu luyện ma công.
Nhìn có vẻ là một cái Tứ Hợp Viện bình thường, nhưng thật ra là một cái Tứ Sát Tỏa Hồn Trận.
Ở đây không hề có bất cứ tiên duyên gì cả, mà đây chính là một cái lò sát sinh.
Nếu còn không mau đi ra chúng ta liền trận pháp ảnh hưởng mà tàn sát lẫn nhau.
"
Mộng Tử Liên khẽ nhíu mày, nếu tính trách nhiệm hoàn toàn có thể đổ lên đầu nàng.
Vì mọi người ở đây đều do nàng trực tiếp hoặc gián tiếp mời tới.
Tuy nhiên mọi người lại nhìn Lâm Bạch, hi vọng hắn có thể chỉ một con đường sáng.
Lâm Bạch khẽ lắc đầu:
"Nếu ta đoán không sai thì đường vào đã sớm bị bịt kín.
Thậm chí có thể đã bị đổi thành Tử địa.
Chúng ta nếu đi ngược ra có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu các ngươi muốn có thể thoáng nhìn một phen."
Liễu Thu Cuồng liền cắn răng:
"Được, vậy để ta đi xem.
Nếu quá một cây nhang mà ta còn chưa về thì các ngươi đừng tìm ta cho phí công ..."
Lâm Bạch liền cười ha hả mắng:
"Đừng bi quan như vậy, ta liền đi với ngươi."
Liêu Thu Cuồng liền đáp:
"Nếu vậy thì phải cảm ơn Lâm huynh.
Nếu đối với người thường thì ta còn có thể liều chết một phen, trước khi chết còn có thể kéo thêm đệm lưng, còn đối với mấy thứ quỷ dị như thế này...!ta thật không biết làm sao để đối phó."
Lâm Bạch cười cười:
— QUẢNG CÁO —
"Liễu huynh yên tâm, có ta ở đây huynh không chết được.
Ta đảm bảo."
Nghe Lâm Bạch nói vậy nội tâm đang căng cứng của Liễu Thu Cuồng liền hơi thả lỏng.
Bọn hắn cũng không tiếp tục nhiều lời mà liền đi ngược về phía đã tiến vào đây.
Liễu Thu Cuồng dũng cảm xung phong đi trước, tay cầm Trảm Mã Đao rất có khí thế của một vị tướng nơi sa trường.
Lâm Bạch thì chậm rãi đi phía sau, vừa đi hắn vừa đánh giá.
Hắn cảm giác nơi này còn có huyền cơ, nhưng tạm thời chưa nhìn ra.
Rất nhanh họ cũng tới chỗ tối qua họ đi vào.
Chỉ là ...!nơi này giờ đã thành một cái nghĩa địa, lít nhít có tới hơn trăm cái bia mộ không tên làm người ta sởn gai ốc.
"Quả đúng như Lâm huynh nói, nơi này thật sự có tà ..."
Lâm Bạch khẽ lắc đầu, hắn đi tới chỗ một cái mộ địa, giẫm mạnh chân, đất đá theo đó mà bay lên một cách thần kì, lộ ra phía dưới mộ huyệt là một mảnh trống không.
Đúng như hắn dự đoán, nơi này ...!đã được ma tu cải tạo để nuôi cương thi, quỷ vật.
Nhưng có vẻ tên ma tu đó có kết cục cũng không được may mắn lắm.
Lâm Bạch nhìn Liễu Thu Cuồng đang toàn thân căng cứng phòng bị mà nói:
"Đi thôi, nơi này không còn gì để xem cả."
Liễu Thu Cuồng thấy Lâm Bạch đi trước cũng lẽo đẽo theo sau.
Đối với hắn nơi này quá tà dị, dù hắn giết người không phải ít.
Nhưng đao xuống thì mệnh tắt, chứ nào có vất vưởng bò dậy rồi ám người sống như thế này.
Đám người Mộng Tử Liên thấy hai người Lâm Bạch bình yên trở về liền nóng lòng hỏi:
"Sao rồi ? Có tìm thấy đường ra không ? Có gặp đám Quỷ Vật không ?"
Lâm Bạch lắc đầu.
Mộng Tử Liên lúc này mới than thở:
— QUẢNG CÁO —
Event
"Là ta hại mọi người.
Nếu không phải ta vì một cái tình báo tiên duyên vớ vẩn cũng không kéo theo mọi người vào đây."
Anh gia tam quái cũng lên tiếng:
"Mộng tiên tử đừng tự trách.
Chúng ta đều là ma đạo nhân sĩ.
Khác với chính đạo đi chậm từng bước.
Ma đạo chúng ta chính là tìm kiếm cơ duyên trong chỗ nguy hiểm.
Đối với cái chết chúng ta đã có giác ngộ từ lâu."
Nhưng Liễu Thu Cuồng lại nói:
"Giác ngộ cái con khỉ mốc.
Lão tử nhà còn có mẹ già, vợ trẻ.
Lão tử không thể chết ở đây được."
"Ngươi muốn đánh nhau ?"
"Đánh thì đánh ! Làm như lão tử sợ các