~Leng keng ~ Leng keng ~
Tiếng xiềng xích quen thuộc quen lên.
"Hai người có thể để ta trang điểm cho mẹ ta rồi hẳn đưa bà đi được không ?"
Hắc Bạch Vô Thường thoáng nhìn nhau rồi hướng Lâm Bạch khẽ gật đầu.
Lâm Bạch sau đó nhẹ nhàng đẩy thân thể của Nguyệt Phi vào trong đại điện.
Hắn thắp lên tất cả ngọn nến trong đại điện khiến cho nơi này trở nên rực rỡ dưới ánh đèn hồng.
Sau đó hắn phủ một tấm vải trắng lên giường rồi nhẹ nhàng đặt thi thể của Nguyệt Phi dịu dàng hết mức có thể.
Nguyệt Phi nằm yên trên giường, thân hình nàng gầy gò hốc hác nhưng nơi khóe miệng nàng vẫn thấy được nàng đang cười một cách dịu dàng, dường như trước khi ra đi nàng đã nhớ tới một ký ức đẹp đẽ nào đó.
Lâm Bạch từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra một bộ xiêm y màu trắng cực kỳ xinh đẹp và tinh mỹ.
Đây cũng là bộ đồ trân quý nhất mà hắn có, hắn dành hơn hai mươi năm để sưu tài liệu, rồi nhờ thợ thủ công lành nghề nhất may lên, hắn vốn muốn nhân dịp về lại Vạn Nhật Thần Quốc đem bộ đồ này tặng cho nương của hắn.
Nhưng hắn không ngờ đây là lần cuối cùng hắn được tặng quà cho nàng, hắn cũng không ngờ bộ xiêm y này thành áo liệm cho nàng.
Hắn lại lấy ra một cái lược bằng ngà voi, nhẹ nhàng đưa lên mái tóc đen dài của Nguyệt Phi rồi bắt đầu chải.
Hắn chải rất kĩ lưỡng, từng lược hắn đều bỏ vào tất cả sự hiếu thuận của bản thân vào đó, hắn từ tốn chải hết mớ tóc rối để không làm mẹ của hắn đau.
Hắn thầm ước ao giá như hắn được chải tóc cho người khi người còn sống thì tốt biết mấy.
— QUẢNG CÁO —
Hắn lại lấy ra một hộp trang điểm, cầm lấy một hộp son môi vuông nho nhỏ hắn lấy tay phết nhẹ một ít son hồng tô rồi nhẹ và đều lên môi của nương của hắn.
Lại cầm lên một cây bút than để vẽ lông mày, phấn hồng để thoa nhẹ lên má.
Cuối cùng hắn lấy ra một cái trâm cài hình hoa mai mà hắn vốn rất thích cài lên mái tóc của nàng.
Nguyệt Phi lúc này phần nào đã lấy lại được dung nhan tuyệt mĩ như lúc nàng còn trẻ.
Nhưng nội tâm của Lâm Bạch cũng không vui lên nổi, hồng trần sinh ly tử biệt hắn đã nhìn rất nhiều.
Đến lúc hắn tự thân trải nghiệm vẫn không thoát khỏi đau buồn sầu não.
Hắn bấm đốt tay tính toán thấy vẫn còn một ít thời gian nên hắn tiến hành ngồi xuống tụng kinh.
Hi vọng có thể làm với đi nghiệp chướng mà nương của hắn gây ra khi còn sống, xuống Địa Phủ sẽ được giảm nhẹ tội trạng hơn.
"Lâm Bạch, đã đến giờ rồi sao còn chưa đi ?" - Hắc Vô Thường đứng ở trước cửa đại điện nói vọng vào.
Lâm Bạch liền thở dài, hắn tiến lại chỗ nương của hắn đang nằm.
Kéo nhẹ lên tấm vải trắng ngang cổ của nàng, chỉ chừa ra gương mặt xinh đẹp.
"Nương, chúng ta đi thôi ! Để con tiễn nương đoạn đường cuối cùng này."
Linh hồn của Nguyệt Phi từ từ rời khỏi thể xác, nhưng gương mặt ngờ nghệch vẫn chưa rõ điều gì đang xảy ra.
Lâm Bạch quay sang Phương Khinh Di nói:
"Ta biết nàng có nhiều điều muốn hỏi.
Nhưng ta phải đưa tiễn nương một đoạn dưới cõi Hoàng Tuyền.
Nàng hãy ở đây đợi