Một lần nữa khoác lên người long bào màu đen, Lâm Bạch thoáng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên dòng sông Vong Xuyên.
Không biết từ lúc nào mái tóc vốn đen tuyền của hắn bắt đầu xuất hiện ánh tím, khí chất toàn thân của hắn cũng càng trở nên ngưng thực và trầm trọng hơn.
Suốt 800 năm chịu khổ hình hắn chưa từng tu luyện vì hầu hết thời gian hắn đều dồn vào hồi phục thân thể, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không tiến bộ.
Hắn cảm giác bây giờ toàn thân của hắn trở nên nhẹ nhàng lưu loát hơn, suy nghĩ cũng kỳ lạ thông suốt hơn.
Cảm giác như ...!không một thứ gì có thể thoát được tính toán của hắn.
Tân Quảng Vương ngồi ở trong Nghiệt Kính Điện quan sát thấy tất cả, nhưng ngài lại khẽ lắc đầu rồi thở dài.
"Vậy mà lại sắp đi ra rồi, mà thôi tùy ý cho hắn vậy.
Ta cũng sớm chướng mắt tên Nhật Hoàng kia."
Nói rồi ngài dùng một ngón tay điểm nhẹ lên không trung.
~ Rắc ~
Một âm thanh vỡ vụn vang lên, giống như có thứ gì đó được giải phong.
"Hi vọng lần này tên nhóc này sẽ không lại diệt chủng một cái tộc đàn.
Nếu không ta lại bị triệu tập lên Thiên Đình thì phiền phức lắm."
Từ bên trong linh hồn của Lâm Bạch như có gì đó vỡ vụn.
Vô số đám hắc khí từ trong người hắn tỏa ra bao trùm lấy cơ thể, bọn chúng như là ác niệm, oán niệm, hận niệm, si niệm,...!những mặt đen tối nhất của sinh linh.
Làn khói đen tụ nhanh, tán đi cũng nhanh chẳng mấy chốc là khôi phục bình thường.
Mái tóc của Lâm Bạch một lần nữa trở lại màu sắc đen tuyền.
Hắn hơi nhìn về phía Nghiệt Kính Điện của Tần Quảng Vương rồi nở ra một nụ cười tà mị ngay sau đó hóa thành một tia tử quang bay thẳng ra khỏi Địa Phủ.
****
Phương Khinh Di đã ngồi canh kế bên thân thể của Nguyệt Phi được vài canh giờ, nhưng rồi nàng cũng đợi được Lâm Bạch trở về.
Nàng vội đứng dậy mừng rỡ chạy tới trước mặt của hắn.
"Tướng công !"
Lâm Bạch cũng không khách khí mà kéo nàng vào lòng tham lam cậy miệng nhỏ của nàng ra mà tận hưởng nụ hôn của nàng.
Phương Khinh Di bị hắn hôn tới bẽn lẽn, nàng rút vào ngực hắn mà thở hổn hển.
Không hiểu sao hắn mới đi có vài canh giờ mà nàng có cảm giác hắn đã không gặp nàng suốt mấy trăm năm.
"Khinh Di ta yêu nàng."
"Thiếp cũng yêu chàng."
Lâm Bạch vẫn nhịn không được mà cúi xuống thưởng thức cái vưu vật nhu tình như nước trong lòng này.
Đến khi Phương Khinh Di hai má đỏ bừng hô hấp khó khăn thì hắn mới buông tha cho nàng.
"Chàng ...!chàng đã đưa nương xuống Địa Phủ sao ?"
Lâm Bạch chậm rãi gật đầu.
Hắn lại nói:
"Ta cũng nên đưa di thể của nương nhập quan."
Hắn lấy ra một cái quan tài bằng ngọc thạch được chế tác tinh xảo.
Sau đó nhẹ nhàng đặt di thế của Nguyệt Phi vào trong rồi đóng nắp quan tài lại.
Hắn cùng với Phương Khinh Di cùng nhau quỳ xuống hướng quan tài cung kính dập đầu hai cái.
Lúc này Trưởng Công Chúa cũng vừa hay tin mà mang theo người đi tới.
Nhưng khi nàng tới, Lâm Bạch đậy chặt nắp quan như chuẩn bị mang đi nơi khác.
Nàng thấy vậy liền thở dài.
Nhưng cũng liền đi vào bên trong hướng Lâm Bạch hỏi:
"Ta có thể thắp cho Nguyệt Phi mấy nén nhang ?"
Lâm Bạch liền gật đầu.
Sau đó hắn lấy ra ba nén nhang đưa cho nàng.
Trưởng Công Chúa cũng thành tâm đốt ba cây nhang cho Nguyệt Phi.
Xong xuôi nàng lại hỏi:
"Nếu đệ muốn, ta có thể tổ chức quốc tang cho Nguyệt Phi."
Lâm Bạch liền lắc đầu, hắn nói:
"Nương của ta, sống là người của Nguyệt Quang quốc.
Chết cũng là người của Nguyệt Quang quốc."
Trưởng Công Chúa nghe vậy liền lấy từ trong tay áo một tờ khế ước đưa cho Lâm Bạch.
"Đây là khế ước của Nguyệt Quang đảo, nơi này từng là cố đô của Nguyệt Quang quốc.
Ta nghĩ đệ sẽ cần."
Hắn cũng không khách khí mà nhận lấy tờ khế ước.
"Nếu đệ còn cần điều gì nữa, thì cứ việc nói với ta."
Lâm Bạch nghe vậy liền nói:
— QUẢNG CÁO —
Event
"Không biết tỷ có thể cho