Tại Vinh Liễm Cung nơi ở của Kính quý phi, đang đêm ánh đèn bên trong phòng nàng vẫn sáng rỡ như ban ngày.
Khương Linh Đế ngồi trên giường, được Kính quý phi dùng khăn tay mềm lau đi vệt máu vừa ho ra.
Hai vị ngự y Trần và Mạnh quỳ cách xa một đoạn, run rẩy chờ nghe ông hỏi: “Trẫm còn gắng gượng được bao lâu nữa?”
Trần ngự y cúi mọp sát đất nói: “Bẩm hoàng thượng, có lẽ…có lẽ không quá một năm nữa.”
“Một năm?” Khương Linh Đế cười một trận rồi gằn giọng xuống đe dọa: “Thật sự là một năm sao?”
Mạnh ngự y lo ngại nói: “Nếu hoàng thượng cứ ngày đêm lo nghĩ, không thể an ổn tịnh dưỡng thì sợ là nửa năm cũng khó trụ nổi.”
Trần ngự y nghe Mạnh ngự y dám nói ra sự thật với Khương Linh Đế thì sợ đến vỡ mật gỡ gạc: “Chúng thần sẽ cố gắng tìm cách.
Hoàng thượng xin đừng tức giận.”
Kính quý phi thấy hai vị ngự y đã chịu dày vò cả đêm bèn cho lui trước, đỡ Khương Linh Đế nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Khương Linh Đế chụp lấy tay nàng siết chặt, chưa muốn nhắm mắt: “Trẫm chỉ còn nửa năm.
Thái tử vẫn cứ vô tri không hiểu thế sự hiểm ác, nội loạn tứ phía.
Làm sao trẫm an tâm rời khỏi nó đây? Nếu không còn trẫm bảo vệ, nó sẽ bị lũ sói đó ăn thịt mất.”
“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy thái tử không yếu đuối như người nghĩ, giờ còn có thái tử phi trầm ổn thông minh ở bên cạnh, người đừng lo lắng quá được không? Các ngự y đã nói người cứ lo lắng thế này thì bệnh tình làm sao khỏi được?”
“Ái phi ngươi không hiểu.
Trẫm lo lắng thế này còn chưa đủ, nếu đủ thì cũng không bị ám hại tới mức chỉ còn sống được nửa năm.
Xem ra trẫm nên tàn nhẫn hơn với thái tử, để nó mau chóng hiểu được quốc quân một nước cần phải thế nào.”
“Được rồi hoàng thượng, có chuyện gì sáng mai người thức dậy hẳn nói tiếp.
Người nhắm mắt một lúc đi.”
Kính quý phi cầm bàn tay Khương Linh Đế ép chặt lên má.
Khương Linh Đế nhìn vào ánh mắt ôn nhu của nàng thì tâm tình lắng xuống đôi phần, miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Kính quý phi nhẹ nhàng ngâm nga một bài dân ca quê nàng để dỗ giấc ngủ cho ông.
Đợi khi ông đã ngủ say, nàng mới khẽ nằm xuống bên cạnh, nghe trong giấc mộng xa xôi ông vẫn miên man gọi tên ai đó mà nước mắt chảy ra.
Trưa hôm sau tại Tình Tuyết Viện, Trình Sở Y vừa gieo quẻ xong thì Chúc Bình tới báo đã bắt được bà chủ Thẩm và Ngô lão đầu.
Lai lịch của nữ nhân này kể ra không tầm thường.
Nàng ta tên Thẩm Bội Chi, kỳ thật chỉ mới hai mươi lăm tuổi, là con gái của một thuật sĩ giang hồ.
Năm mười sáu, nàng được gả cho Tiết độ sứ Phúc Châu Chu Lãn tuổi trẻ tài cao.
Bất quá, Chu Lãn mắc bệnh nặng qua đời sớm.
Hà tri phủ suy đoán có lẽ vì vậy mà nàng ta mới giết người để hồi sinh cho phu quân mình.
Tuy rằng nơi chôn cất phu quân nàng ta vẫn chưa tìm thấy nhưng Hà tri phủ bắt được hung thủ rất vui mừng, những chuyện khác cũng không muốn truy cứu.
“Sai rồi!” Trình Sở Y lắc đầu nói.
Chúc Bình hỏi lại: “Hà tri phủ lại bắt sai người nữa sao?”
“Lần này không phải bắt sai, mà là đi sai đường.
Ta vừa bốc được quẻ “Trong Gương Xem Hoa,” ám chỉ những gì nhìn thấy không phải sự thật.
Có lẽ còn có nội tình khác.
Chỉ tiếc là…”
Tiếc là hắn đã bị Khương Mặc Hiên cấm xuất cung, không có cách gì gặp trực tiếp nữ nhân đó để hỏi.
Khương Mặc Hiên vừa vặn đến nghe được hắn than thở, tạm cho Chúc Bình lui trước mới nói: “Người muốn bắt đã bắt được, miễn không có thêm người vô tội bị hại thì lý do đúng hay sai còn quan trọng gì nữa?”
“Thái tử nói đúng.” Trình Sở Y rót trà ra ly tự uống, không màng đôi co, vì biết có đôi co thì Khương Mặc Hiên cũng không cho hắn ra ngoài.
Khương Mặc Hiên đổi đề tài: “Ta đến dùng bữa, sao còn chưa mang thức ăn lên?”
“Ta dùng xong rồi.
Hay là thái tử về Đan Dương Viện dùng đi.”
“Ngươi là ý gì? Không phải yêu cầu ta mỗi ba ngày đến đây dùng bữa chung một lần sao? Ta đến lại bảo là dùng rồi.”
Trình Sở Y thật tình nói: “Hôm nay dạ dày ta có chút không khỏe.
Sấu Tử mới nấu chút cháo loãng cho ta dùng.”
“Lại bệnh nữa sao?” Khương Mặc Hiên liếc hắn, người gì mà ốm yếu còn hơn cọng cỏ ven đường nữa.
“Không phải.” Trình Sở Y cười ngại nói.
“Hôm qua nghĩa phụ sai người mang tới vài giỏ sơn trà mới hái trong vườn phủ quốc sư.
Ta tham ăn cho nên tổn hại dạ dày.”
Khương Mặc Hiên không biết nên cười hay khóc trước câu trả lời này, hỏi: “Đã gọi ngự y khám qua chưa?”
“Không đáng ngại.”
“Nếu ngươi lại bệnh như lần trước, phụ hoàng sẽ giáo huấn ta một trận nữa.
Tốt nhất vẫn phải gọi người tới xem ngươi.”
Khương Mặc Hiên đứng lên, bảo Trình Sở Y vào giường ngồi và cho truyền ngự y tới.
Lát sau, Công Tôn ngự y đến, bắt đi bắt lại mạch mấy lần cho Trình Sở Y mà không dám nói gì.
Khương Mặc Hiên sốt ruột: “Y bị làm sao?”
“Cái này…” Công Tôn ngự y thấp thỏm, vẫn là không dám nói, nhưng lại không thể không nói ra.
“Cứ như…cứ như là thái tử phi có hỉ mạch.”
“Hỉ mạch?”
Khương Mặc Hiên mặt đen hơn than nhìn Công Tôn ngự y, trong khi Trình Sở Y lại bật cười vì không nhịn nổi.
Khoan nói Khương Mặc Hiên còn chưa làm gì hắn, mà kể cả khi y chịu làm gì đó thì một nam nhân như hắn sao có thể có hỉ mạch?
Trình Sở Y vội giải thích với Khương Mặc Hiên: “Mạch tượng của ta từ nhỏ có chút dị thường, không giống với đại đa số người khác, cho nên nghĩa phụ mới lo ngại nếu mai này ta bị bệnh khó mà tìm được người chữa trị, bèn đưa ta vào núi học y một thời gian, có gì cũng tự chữa được cho mình.” Rồi quay sang Công Tôn ngự y, vén tay áo lên cao thêm chút nữa: “Khi bắt mạch cho ta, ngài hãy bắt cao thêm ba phân so với người bình thường, như vậy sẽ dễ nhận ra mạch tượng chuẩn xác hơn.”
Công Tôn ngự y gật gù đã hiểu, nhích cao tay hơn một chút.
Khương Mặc Hiên nhìn vào cánh tay trần của hắn, trắng nõn mềm mại, đúng là so với nữ nhân không thua kém gì.
Bất giác, lông mi run run, tự hỏi nếu sờ vào sẽ có cảm giác thế nào?
Công Tôn ngự y bắt xong thì nói: “Quả nhiên là vậy, mạch tượng đã ổn rồi.
Thái tử phi không bị bệnh gì cả, thái tử có thể yên tâm.”
Khương Mặc Hiên nói: “Sau này sức khỏe của thái tử phi giao cho ngươi, tránh cho đổi người mới lại không rõ mạch tượng của y thế nào.”
Công Tôn ngự y gật đầu vâng lệnh và lui ra.
Trình Sở Y nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ không còn sớm nữa, giục Khương Mặc Hiên: “Thái tử nghe ngự y nói rồi, ta hoàn toàn không sao.
Ngươi cũng nên về Đan Dương Viện dùng bữa và nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ta không đói.” Khương Mặc Hiên nhàn nhạt nói.
Trình Sở Y nghĩ bụng đã không đói sao khi nãy còn cố tình làm ầm lên chỉ vì một chuyện vặt?
“Ta…” Khương Mặc Hiên vẫn đứng yên, điệu bộ khó nói thành lời.
“Sao vậy?”
“Phụ hoàng nói ngày mai ngươi đến đánh cờ cùng người, ta cũng phải đi theo.”
Trình Sở Y gật đầu.
Khương Linh Đế đã mở miệng thì hắn phải đi thôi, còn lựa chọn nào nữa? Nhưng thiết nghĩ đây cũng không phải chuyện khiến Khương Mặc Hiên ấp úng thế kia.
“Còn gì nữa?”
“Phụ hoàng còn nói bên ngoài có nhiều tin đồn không tốt…Thôi bỏ đi.
Đêm nay, ta ngủ lại đây.” Khương Mặc Hiên lười giải thích này nọ nên chốt lại bằng một câu đơn giản.
Trình Sở Y ngạc nhiên giây lát rồi hiểu ra.
Từ khi tân hôn đến nay, Khương Mặc Hiên chưa lần nào qua đêm tại nơi của hắn.
Cung cấm hằng ngày nhiều kẻ ra người vào như vậy, hiển nhiên cũng không có bí mật nào là giấu kín mãi mãi được.
Chuyện này có lẽ đã lọt đến tai Khương Linh Đế, cho nên ông mới giáo huấn Khương Mặc Hiên một trận chăng? Nếu thật là vậy, buổi đánh cờ ngày mai không đơn thuần chỉ đánh cờ mà thôi.
Khương Linh Đế hình như muốn thăm dò thái độ của bọn họ, vậy nên mới khiến Khương Mặc Hiên nói ra đầy khó xử đến thế.
Trình Sở Y nhìn Khương Mặc Hiên cảm thông.
Thái tử cũng có chỗ bất đắc dĩ không thể theo ý mình, thế thì có khác gì hắn đâu?
“Vậy…” Trình Sở Y đứng lên khỏi giường.
“Thái tử nằm giường đi, ta đến nhuyễn tháp ngủ.”
Khương Mặc Hiên nhớ lại đêm ở phủ quốc sư, Trình Sở Y đã từng nhường giường cho y.
Nay Trình Sở Y đang khó chịu trong người, y cũng không nên thái quá.
“Ta ngủ ở nhuyễn tháp được rồi.
Ngươi ở yên đi.”
Khương Mặc Hiên đi ra nhuyễn tháp, cởi hài nằm xuống, thật mệt phải nói thêm.
Trình Sở Y nhìn chiếc chăn trên giường, nói: “Nhưng nhuyễn tháp không có chăn.
Hay là…”
“Được rồi, ta không lạnh.”
Trình Sở Y thấy thái độ Khương Mặc Hiên đã cương quyết như vậy nên không nói nữa.
Giờ mà gọi người hầu mang thêm một chiếc chăn vào thì chẳng khác nào nói với thiên hạ hai người chung phòng mà vẫn ngủ riêng.
Trình Sở Y leo lại lên giường đắp chăn, lăn vào trong rồi lại