Khương Mặc Hiên cúi xuống gặm lấy chiếc cổ của hắn, vừa gặm vừa kéo từng tầng y phục thoát ly khỏi người hắn.
Hắn ngửa đầu lên nhìn đỉnh màn, chỉ có thể nhận mệnh.
Khương Mặc Hiên càng hôn càng thấp, từ cổ trượt qua xương quai xanh xuống đến đầu nhũ phải.
Chiếc lưỡi của y thật mát, chạy đến đâu liền khiến Trình Sở Y nổi da gà đến đó.
Đầu nhũ phải bị lưỡi nhấn sâu xuống, rồi bị đẩy lên, thoạt có cảm giác như quả bóng đang bị đùa bỡn, trong khi đầu nhũ trái lại bị Khương Mặc Hiên dùng tay kéo ra, day day rất thuần thục.
Trình Sở Y bắt đầu rên khẽ, bám vào vai Khương Mặc Hiên.
Hắn nhớ lại lúc ở Thanh Liễm Cục, những gì cần học cho chuyện phu thê chung quy đều đã học qua, có điều khi đó cứ nghĩ cả đời sẽ chẳng dùng đến, không ngờ vào lúc này lại nếm trải rõ ràng ở trước mắt.
Khương Mặc Hiên trượt tay xuống thấp hơn mơn trớn đường cong từ eo đến mông hắn và luồn vào hạ bộ.
Hắn có chút giật mình.
Đứa trẻ yếu ớt của hắn bị Khương Mặc Hiên nắm chặt, trông như mèo con đang ngủ say, hoàn toàn không có chút sức chống trả nào.
Khương Mặc Hiên tùy ý vò nắn, dùng ngón cái lần theo từng đường gân nhỏ đầy thích thú.
“Nơi này…đáng yêu thật.”
Trình Sở Y thu hẹp tầm mắt cong, không đáp.
Khương Mặc Hiên gia tăng lực độ, bàn tay trượt quanh thân nhục bổng của Trình Sở Y càng thêm sít sao hơn.
Trình Sở Y hít sâu.
Máu nóng rần rần chảy.
Hắn vốn muốn bảo y dừng lại nhưng chỉ kịp gọi tên y thì bên dưới đã xuất ra, vế còn lại vẫn ứ đọng nơi cổ họng.
Khương Mặc Hiên nhìn bàn tay đẫm đầy dịch thể của Trình Sở Y, cười xán lạn: “Không tồi.”
Trình Sở Y thẹn quá nhìn sang nơi khác.
Khương Mặc Hiên cười tiếp, lại chồm lên hôn hắn và cầm tay hắn đặt vào vị trí đang nóng như dầu sôi lửa bỏng bên dưới thân: “Sở Y, ta lên rồi.”
Trình Sở Y sắp bị hơi nóng trong người thiêu đến tê liệt, cộng thêm ánh mắt tràn đầy nhu tình mà y hướng hắn, khiến hắn cũng phát sinh ham muốn.
Nhưng mà, so với ham muốn, hắn càng hiểu được bản thân không có đường lui.
Đây là bổn phận của hắn.
Trình Sở Y giúp Khương Mặc Hiên cởi bỏ y phục, cúi người cầm lấy nhục bổng hiên ngang kia nhắm mắt đưa đại vào miệng.
Một mùi hăng hắc lập tức xông vào đại não hắn.
Nếu có thể, hắn rất muốn nhả ra ngay, đáng tiếc là không thể.
Vật này to đến mức lấp đầy khoang miệng hắn không chừa lại kẽ hở nào.
Trình Sở Y liều mạng mút ra mút vào.
Cái gì hắn cũng học hết rồi, vấn đề còn lại chỉ là thực hành mà thôi.
Hắn dùng môi và lưỡi hài hòa bao bọc quanh khối thịt thô ráp, tránh để cho răng cạ vào làm Khương Mặc Hiên đau.
Khương Mặc Hiên vuốt từng sợi tóc dài của hắn, mặc dù kỹ thuật không tốt nhưng tâm trạng y vẫn đầy hưởng thụ.
Trong mắt y, Trình Sở Y thật đẹp, kể cả lúc làm chuyện này cũng đẹp đến mê mẩn tâm hồn người khác.
Khương Mặc Hiên gầm lên một tiếng, rõ biết là sắp xuất cũng không báo trước với Trình Sở Y tiếng nào.
Trình Sở Y bị ép nuốt vào dịch thể của y, ho nấc dữ dội.
Khương Mặc Hiên không để cho hắn kịp nhả ra đã lập tức hôn hắn.
Nụ hôn tanh nồng mùi dịch thể khiến Trình Sở Y phải trợn ngược mắt lên.
Lúc đã chắc chắn dịch thể chảy gọn hết vào trong vòm họng hắn, y mới thả lưỡi ra cười chọc ghẹo: “Ta muốn ngươi ghi nhớ thật kỹ mùi vị của ta.”
Khương Mặc Hiên kéo Trình Sở Y ngồi sát vào y, banh rộng đùi hắn ra để tiện bề luồn ngón tay vào cấm huyệt còn đang đóng chặt.
Trình Sở Y ngả ra sau, lưng đập mạnh lên lồng ngực Khương Mặc Hiên thở dốc.
“Thả lỏng! Làm nó giãn ra trước.”
Trình Sở Y nghiêng đầu nép vào lồng ngực y, để mặc cho y muốn làm gì thì làm.
Hắn giống như con cá chết chỉ biết buông xuôi.
“Sở Y, cơ thể ngươi thật đẹp, cả bên trong này…cũng thật ấm.”
Khương Mặc Hiên cứ nhấn lung ta lung tung trong thịt mềm của hắn, khiến hắn mấy phen nhảy nhổm không yên.
“Một chút nữa.” Khương Mặc Hiên khuyên nhủ hắn gắng gượng.
“Ta đang tìm nơi tốt, lát nữa mới có thể khiến ngươi thoải mái.
Nhưng ta nghĩ, chắc là chỗ này rồi.”
Khương Mặc Hiên nhấn thử một cái mạnh.
Trình Sở Y liền rên lên mất khống chế.
Khương Mặc Hiên hài lòng rút các ngón tay ẩm ướt ra và để hắn nằm ngửa.
Y hôn lên đầu gối hắn, dịu dàng như hôn một đóa hoa đang khép cánh: “Sở Y, ta vào đây.”
Trình Sở Y siết tay vào chăn chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà khi y chân chân chính chính đi vào, hắn mới rõ có chuẩn bị gì cũng vô ích.
Cơn đau xé đôi cơ thể ra từng mảnh.
Trình Sở Y buột miệng hét lên, lại ngại có người nghe thấy nên nghiêng đầu tóm lấy chăn cắn vào.
Không hiểu sao Khương Mặc Hiên cảm thấy tiếng hét này hét ra rất hay.
Y nong mạnh thêm một chút, lại một chút, có chần chừ, có do dự, nhưng cuối cùng vẫn là nong đến cả cây dài.
Trong lòng thầm nghĩ nếu bọn họ đang ở Trữ cung thì hay rồi.
Y nhất định sẽ để hắn hét thoải mái đến kiệt sức mới thôi.
“Sở Y, đều vào cả rồi.
Ta đang ở trong ngươi.” Khương Mặc Hiên toát mồ hôi hột nói.
Y tạm giữ thứ phập phồng kia ở sâu bên trong hắn một lúc mới kéo lấy năm ngón tay hắn đan chặt làm một khối và bắt đầu chuyển động.
Trình Sở Y quay đầu sang một bên, tiếng thở mạnh lấn át cả tiếng tim đập.
Vách mềm lúc đầu còn thô chặt, sau có gì đó ươn ướt chảy ra, xen lẫn với từng cú thúc tới không ngừng của Khương Mặc Hiên tạo thành âm thanh bành bạch ái ngại.
Thế mà, ở giữa cảm giác nhớp nháp ấy lại tồn tại một sức nóng mãnh liệt hơn cả than hồng trong lò lửa.
Khương Mặc Hiên bất ngờ chuyển trọng tâm ấn tới trong tiểu huyệt co rút.
Trình Sở Y bị đánh trúng điểm chí mạng, cơ bụng căng cứng, đầu ngón chân quắp lại, dùng bàn tay còn lại tóm lấy bả vai y cào xuống một đường.
Khương Mặc Hiên không thấy đau, ngược lại tình thú dâng cao, nâng một chân hắn lên để thuận tiện đẩy sâu thêm.
“Sở Y…chưa từng có nữ nhân nào chịu được ta vào sâu đến thế…ngươi…ư…đúng là rất giỏi.” Đây cũng là lý do mà ban đầu Khương Mặc Hiên có chút chần chừ khi nhấn vào, nhưng mà y lại muốn cảm nhận thử vị trí sâu nhất trong người hắn.
Trình Sở Y không cẩn thận cào y thêm một đường.
Cơn nóng khắp người như được tưới mát, Trình Sở Y nhả chăn thở hổn hển không ngừng.
Chỗ nào của hắn cũng đê mê cả.
Khương Mặc Hiên hoàn toàn xem vết cào của Trình Sở Y như mèo nhỏ gãi ngứa, chẳng đáng bận tâm.
Y đè tay hắn xuống giường, ào ạt cùng hắn xuất ra một lúc, xuất rồi vẫn luyến tiếc giữ lại bên trong không chịu rút.
“Thật sự so với ta tưởng tượng còn thống khoái hơn.”
Trình Sở Y xuất xong cơ thể mềm nhũn, hai chân tê dại, lại còn phải kẹp thứ ấy ở giữa bụng, giống như cái bánh nướng khét lửa, bủn rủn đẩy Khương Mặc Hiên ra.
Khương Mặc Hiên cười thấp: “Sở Y, một lần không đủ đâu.”
Trình Sở Y không hứng thú tranh luận với Khương Mặc Hiên về vấn đề này, ngay cả khi hắn có hứng thú thì Khương Mặc Hiên cũng không chịu thỏa hiệp.
Hắn đành khổ não nói không ra hơi: “Ra trước, cho ta thở…rồi lại vào sau.”
Khương Mặc Hiên đồng ý, nhẹ nhàng rút ra nhưng vẫn bám dính trên người hắn: “Có phải rất thoải mái không?”
Trình Sở Y vẫn không đáp.
Khương Mặc Hiên cười thấp, cho rằng là tại da mặt hắn mỏng.
Y xoay người hắn nằm sấp xuống chuẩn bị vào nữa.
Đột ngột, y dừng lại, vén những sợi tóc đen dài của hắn sang một bên.
Nụ tịnh đế liên óng ánh ở sau vai phải Trình Sở Y đang chầm chậm nở ra.
Cánh hoa tựa hồ lung lay mời gọi, vừa sờ vào liền khiến tim người bấn loạn.
Khương Mặc Hiên thất thần nói: “Các ma ma quả nhiên xăm rất đẹp.”
Khương Mặc Hiên hôn lên tịnh đế liên, sau đó đưa lưỡi ra mút mạnh, bên dưới vẫn không quên đi vào cơ thể hắn.
Phần đỉnh nóng bỏng vội vã, chạm đến đâu chỉ muốn thiêu đốt hết thành quách đến đó.
Y nói: “Liên hoa xứng với mỹ nhân.
Sở Y, ta muốn ngươi cũng sẽ nở rộ vì ta.”
Khương Mặc Hiên lao thẳng đến một cách hối hả, xông phá hết mọi cản trở, đem thịt non đánh đến hung hãn.
Trình Sở Y chới với không chịu nổi, bất đắc dĩ mở miệng: “A…chậm chút…”
“Không muốn chậm!” Khương Mặc Hiên ngang ngược nói.
Lực độ của y vẫn đều đều tiến công, thỉnh thoảng còn cố tình đem điểm chí mạng của Trình Sở Y ra mài mòn.
Trình Sở Y bấu hai tay lên thanh chắn đầu giường, đầu gối run run.
Toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị xới tung lên.
Mỗi lần Khương Mặc Hiên ra ra vào vào như đang cướp lấy mạng hắn.
Hắn có cảm tưởng bên dưới sắp rách rồi, bởi vì thứ kia chung quy vẫn quá cường đại, có điều sợ chỉ là tưởng tượng nên không dám nói ra.
“Mặc Hiên…nhẹ chút…ngươi lớn quá…a…”
“Thái tử phi à…kích cỡ của thái tử chính là như vậy, ngươi phải làm quen thôi.”
Khương Mặc Hiên lại có phần tự đắc về điều này.
Tâm tình tốt đến lạ thường nhưng vẫn không ngừng lại khí thế công thành chiếm đất, thậm chí càng làm càng muốn sung mãn hơn.
Trình Sở Y đuối sức ngã quỵ xuống, bất quá tiểu huyệt của hắn vẫn trầm luân khao khát, cứ mở rộng không ngừng đón nhận y.
Khương Mặc Hiên ôm ấp hắn tới gần sáng, sáng rồi bám chặt trên ngực hắn để lại mấy dấu cắn yêu.
Trình Sở Y không còn hơi sức đâu quan tâm.
Hắn thiếp đi, từ nơi khóe mắt chảy ra một giọt lệ trong suốt.
Đến lúc hắn tỉnh lại, đó đã là chuyện của trưa hôm sau.
Hi Hoài và Khương Mặc Hiên đều đã đi tiếp tế.
Hắn vén chăn bước xuống giường, cơ thể đau đến gãy đôi, đi lại phía lư hương nổi giận vung tay hất đi.
Buổi chiều Hi Hoài và Khương Mặc Hiên mới trở về, việc tiếp tế đã hoàn tất đâu ra