Triệu tổng quản quả nhiên làm việc nhanh lẹ.
Buổi sáng Trình Sở Y ra đi thì Thái Thuần Cung còn chẳng có bóng dáng nào, chiều về đã thấy đầy sân tấp nập thái giám và cung nữ đi qua đi lại.
Ai nấy nhìn thấy hắn đều tự giác ngừng ngay công việc đang làm cúi chào, chỉ là vẫn chưa biết nên gọi hắn là gì.
Trình Sở Y về phòng nằm lên giường nhìn đỉnh màn.
Sấu Tử rót một ly trà cho hắn nhưng hắn xua tay không uống.
Sấu Tử tự hiểu hỏi: “Thiếu gia, vẫn còn có chuyện người chưa nghĩ thông sao?”
“Ta từng kiểm tra qua thi thể của Nô Linh, không giống là người luyện võ.”
“Vậy sao khi nãy người không phản bác lại lời vị công chúa đó?”
Trình Sở Y thở dài: “Chuyện này còn truy cứu tiếp nữa chỉ càng có thêm nhiều người chết.
Tới đây thôi.
Ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ xử trí những người Thổ Hạ đó thế nào?”
“Giết không tha.”
Ba chữ lạnh lùng nói ra từ miệng Sấu Tử làm cho Trình Sở Y hoang mang ngồi bật dậy: “Nhưng Miêu Cách Nhĩ còn đang mang thai.”
“Cái thai đó cũng đâu phải là của hoàng thượng.”
“Nhưng…”
“Thiếu gia à, người cũng tự đoán được mà.
Người chỉ cần tìm ra sự thật, còn phía sau sự thật có hậu quả gì thì đừng nghĩ tới nữa.” Sấu Tử thật lòng khuyên nhủ hắn.
Trình Sở Y cảm thán: “Bao năm qua ngươi ở bên hoàng thượng đã suy nghĩ sâu xa hơn trước rồi.”
“Chứng kiến nhiều tự khắc phải hiểu nhiều mới bảo toàn nổi tính mạng.
Hoàng thượng của hôm nay không còn là thái tử của ngày trước.
Người tuyệt đối đừng nhầm lẫn.”
Trình Sở Y bị lời này đánh động, thả dần hai chân xuống giường, ngồi thừ rất lâu mới hỏi Sấu Tử: “Nếu năm ấy ta không bỏ đi, liệu hoàng thượng có giống như hôm nay?”
Là hắn đã cãi lời nghĩa phụ, phá vỡ kết cục mệnh trấn mệnh mà nghĩa phụ dày công nghĩ ra.
Hắn còn ích kỷ cho rằng bản thân sống ở đại mạc rất tốt, chỉ cần không kết thân với bất cứ ai thì sẽ không vì mệnh Thất Sát gián tiếp gây ra cái chết cho họ.
Thế nên có lẽ Khương Mặc Hiên ở kinh thành cũng sẽ sống tốt mà không cần đến hắn.
Bọn họ có lẽ sẽ giải trừ được cái gọi là vận mệnh trói buộc.
Không ngờ đến…
Khương Mặc Hiên đang bước đi trên con đường mà phụ thân hắn tiên đoán.
Nếu hắn vẫn ngồi yên không làm gì, phải chăng y sẽ trở thành vị hoàng đế cuối cùng của Đại Khương? Và phải chăng, Đại Khương sắp đến hồi diệt vong?
Sấu Tử thành thật đáp: “Thiếu gia, cả người và ta đều không thể biết được.”
Trình Sở Y đứng dậy.
Khương Mặc Hiên đến nay cũng chưa làm gì hắn, chứng tỏ y không phải thay đổi hoàn toàn.
Hắn có nên tin vậy không?
“Ta muốn gặp hoàng thượng.”
“Giờ này có lẽ hoàng thượng đang ở Càn Khôn Điện.
Ta đưa người đi.”
“Không cần.
Ta biết đường mà.”
Trình Sở Y hiên ngang nói.
Thế nhưng, hắn đã quên một điều.
Hắn chỉ biết đường từ Trữ cung tới Càn Khôn Điện, chứ không phải là đường từ Thái Thuần Cung tới Càn Khôn Điện.
Huống hồ, hắn đi bấy nhiêu năm, hoàng cung rộng lớn đã sửa sang và tu bổ khá nhiều.
Bất quá, Trình Sở Y cũng không phải kẻ ngốc.
Hắn tìm không ra đường thì có thể hỏi thị vệ đi tuần, mất gần cả buổi trời mới thấy được ba chữ Càn Khôn Điện chói sáng trên nền trời phía xa.
Trình Sở Y đi thẳng tới Càn Khôn Điện, còn chưa biết phải dùng lý do gì để thị vệ canh gác cho hắn vào thì bắt gặp Triệu tổng quản mang một tấu chương vội vã đi ra như sắp giao cho ai đó.
Triệu tổng quản thấy hắn cung kính cúi chào rồi nói: “Người muốn gặp hoàng thượng sao?”
Trình Sở Y gật đầu.
“Nô tài vào trong báo lại cho người.” Triệu tổng quản giao tấu chương cho một thị vệ căn dặn nhỏ tiếng rồi mới quay trở vào.
Một hồi, ông lại quay ra mời hắn đi theo, nhưng chỉ đưa đến bục cửa chứ không vào trong.
Trình Sở Y một mình tiến vào, thấy Khương Mặc Hiên đang ngồi trên long ỷ vận một bộ thường phục trắng xanh trang nhã.
Y chống tay lên thành ghế, nghiêng đầu lười nhác nhìn tấu chương ở bàn, vài lọn tóc và tua rua vàng mềm mại lay động dọc cánh tay.
Trình Sở Y tiến đến, quỳ xuống hành lễ với Khương Mặc Hiên.
Khương Mặc Hiên không nhìn hắn, cũng không miễn lễ, chỉ hơi nhếch mắt nói: “Theo như mong muốn của ngươi, trẫm đã thả hết các tăng nhân của Đại Quang Tự, chỉ tước đi danh hiệu quốc tự truyền đời kia, xem như hoàn thành cuộc giao dịch giữa chúng ta.”
“Đa tạ hoàng thượng khai ân.” Trình Sở Y ấp úng nói tiếp.
“Nhưng ta muốn hỏi hoàng thượng định sẽ xử trí đoàn sứ thần Thổ Hạ thế nào? Còn cả đứa trẻ trong bụng công chúa Miêu Cách Nhĩ?”
Khương Mặc Hiên ngẩng lên cười: “Trẫm chỉ bảo ngươi điều tra, không bảo ngươi lo chuyện bao đồng.”
“Ta biết ta không có tư cách…”
“Ngươi đương nhiên không có tư cách.” Khương Mặc Hiên cắt ngang lời hắn, giọng điệu tàn nhẫn.
“ Ngươi có biết trẫm muốn đoạt lấy Thổ Hạ từ lâu rồi không? Chỉ tại lão hoàng đế yếu hèn, chưa gì đã vội dâng người cầu hòa khiến trẫm không cách nào xuất binh được.
Nay vừa hay hai nàng công chúa kia lại tạo cho trẫm một lý do chính đáng.”
“Hoàng thượng, Đại Khương đã đủ lớn mạnh rồi.
Nếu người cứ bành trướng lãnh thổ như vậy lợi không bằng hại, sẽ kết thêm thù địch tứ phương, mà những thế lực thù địch một khi liên kết lại với nhau, chỉ e…”
Khương Mặc Hiên hừ lạnh: “Trẫm không cần ngươi dạy cách trị quốc.”
Trình Sở Y phân vân, thật tình hắn không muốn làm cho y nổi giận: “Hoàng thượng, ta…”
“Thôi đủ rồi.
Những lời thừa thãi trẫm không muốn nghe chút nào.
Thế này đi.” Khương Mặc Hiên nhìn đến cái hộp nhỏ đặt cạnh ngọc tỷ.
Y dùng ngón tay đẩy nó ra phía trước bàn và ngoắc Trình Sở Y lại gần.
Trình Sở Y đứng dậy, từ từ tiến đến chỗ y với vẻ mặt khó hiểu.
Khương Mặc Hiên nói tiếp: “Thường nói hạnh phúc dù nhỏ thì cũng là của mình, nỗi đau dù lớn thì cũng là của người ta.
Đây là một viên thuốc độc do thái y viện vừa bào chế ra.
Nếu ngươi dám lấy mạng mình làm vật trao đổi, trẫm sẽ tha mạng cho những kẻ vô tội và cả đứa trẻ trong bụng Miêu Cách Nhĩ.
Chỉ có thể đến thế này mà thôi.”
Trình Sở Y chấn động, tê rần cả sóng lưng nhìn chằm chằm vào Khương Mặc Hiên.
Y muốn lấy mạng của hắn sao?
Khương Mặc Hiên nhìn ngược lại hắn mỉm cười, nụ cười nham hiểm cay độc, cứ như đang nhìn một con mồi bị đuổi đến bước đường cùng.
Bản thân y chẳng những không thương xót mà còn rất cao hứng.
Trình Sở Y phục hồi lý trí, mở hộp cầm viên thuốc nuốt vào một cái ực.
Hắn còn không kịp quan sát nó trông thế nào, bởi vì quan sát kỹ sẽ khiến hắn do dự không dám uống.
“Hoàng thượng sẽ không giết ta.” Trình Sở Y đánh giá tình hình rồi nói.
“Ngươi tự tin nhỉ?”
Trình Sở Y lắc đầu: “Không phải ta tự tin.
Nếu ngươi muốn giết, có vô số cơ hội cho ngươi ra tay rồi.
Không việc gì phải cố gắng giữ mạng cho ta đến tận giờ rồi kết thúc nhanh gọn bằng viên thuốc này.”
“Ngươi nói đúng.
Ngày tháng còn dài, chúng ta cứ từ từ chơi đùa.” Khương Mặc Hiên ngừng cười, nhìn lại tấu chương: “Việc trẫm đã hứa thì trẫm sẽ không quên.
Ngươi lui được rồi.”
“Đa tạ hoàng thượng.”
Trình Sở Y tạm thở phào lui ra.
May mà hắn đoán đúng.
Khương Mặc Hiên nghĩ thầm: “Thuốc đó không lấy mạng ngươi, nhưng cũng không để cho ngươi sống yên.
Cái tật thích lo chuyện bao đồng của ngươi vẫn cứ không đổi.”
Khương Mặc Hiên gọi Triệu tổng quản nói: “Đưa họ đến đây.”
Triệu tổng quản vâng dạ đi truyền tin cho thị vệ, lát sau dẫn theo hai toán thị vệ quay lại.
Một toán bày ra bàn rượu, bên trên đặt trăm ly rượu bạch ngọc chỉ rót phân nửa.
Toán khác đưa Mạnh quý phi, Diên phi, Hà phi và Niên phi đến quỳ mọp dưới sàn.
Khương Mặc Hiên xoay nhẫn ngọc đỏ hỏi: “Các ngươi ở Thái Thuần Cung làm loạn một trận cảm thấy có vui không?”
Bốn vị phi tử run lẩy bẩy như ở giữa trời đông gió rét, liên tục lắc đầu lẩm bẩm: “Xin hoàng thượng thứ tội.
Xin hoàng thượng thứ tội.”
“Các ngươi thích chơi như vậy thì để trẫm chơi cùng các ngươi.
Trên bàn có một trăm ly rượu, năm mươi ly trong số đó có độc, năm mươi thì không.
Trẫm cho các ngươi tùy ý chọn một ly.
Ai may mắn sống sót thì trẫm không truy cứu nữa.”
Bốn vị phi tử xanh mặt nhìn nhau, kẻ bật khóc thành tiếng, người dập đầu hoảng loạn kêu lên: “Xin hoàng thượng thứ tội.
Thần thiếp không dám nữa.
Không dám nữa đâu.”
Khương Mặc Hiên không chịu được tiếng khóc ồn ào, ra hiệu cho thị vệ kéo bọn họ tới sát bên bàn, ép chọn đại một ly và banh miệng họ ra đổ vào.
Mạnh quý phi, Diên phi và Niên phi vừa uống xong liền co giật chết ngay tại chỗ.
Hà phi kinh hãi, tuy là người duy nhất may mắn sống sót nhưng cũng bị dọa tới hồn bay phách lạc, bị lôi ra khỏi Càn Khôn Điện trong tình trạng mất đi hoàn toàn ý thức.
Trình Sở Y về đến Thái Thuần Cung liền thấy buồn nôn nhưng lại không nôn ra gì.
Hắn chật vật ngồi trên giường, uống mấy ngụm nước thở ra khó nhọc.
Sấu Tử thấy lạ hỏi: “Không phải người đến chỗ hoàng thượng sao? Sao lại thành ra bộ dạng này?”
“Hoàng thượng hứa với ta không giết người vô tội của Thổ Hạ, chỉ là, người bắt ta uống một thứ thuốc.
Mùi vị thật khó nói.
Uống vào rồi mà vẫn còn nhờn nhợn cái mùi đó chưa chịu xuống.”
“Lẽ nào là…” Sấu Tử hốt hoảng đập mạnh lên lưng hắn thúc giục: “Người mau nôn ra, nôn ra đi!”
Trình Sở Y bị đập đến đau nhưng chẳng nôn nổi thứ gì, chặn tay Sấu Tử lại nói: “Đã vào trong bụng rồi, không nôn được.
Ngươi biết là gì sao?”
“Âm Dương Đan.
Ta nghe nói uống thứ đó vào có thể chuyển đổi cơ thể của một người.
Hoàng thượng đã cho thái y viện nghiên cứu bấy lâu.”
“Chuyển đổi thế nào?”
Sấu Tử lo lắng xoắn xuýt cả lên: “Cái này ta không rõ.
Nói chung mấy thứ thuốc mà hoàng thượng dặn dò ngự y làm thì chẳng có thuốc gì tốt.
Sao người lại hồ đồ như thế? Uống vào rồi thì biết làm sao đây?”
Trình Sở Y cười buồn nói: “Ta không uống thì sao có thể cứu nổi tính mạng những người Thổ Hạ đó? Mà kể cả khi không có họ, hoàng thượng bảo ta uống, ta có thể từ chối được sao?”
Sấu Tử định nói gì đó chợt im bặt.
Lời của Trình Sở Y không hề sai.
“Thiếu gia, người tin lời của hoàng thượng sao? Người uống rồi chắc gì đám người kia không phải chết?”
Trình Sở Y kiên định nói: “Sẽ không đâu.
Hoàng thượng chưa từng thất hứa với ta.”
Hai hôm sau ở Miên Sơn Cung, nơi được Khương Mặc Hiên xây dựng dùng làm chốn truy hoan hưởng lạc.
Khương Mặc Hiên chống tay nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, trên người chỉ còn lại một kiện áo mỏng.
Liễm quý nhân đang quỳ trên đất, chăm chỉ dùng môi lưỡi mút lấy nhục bổng của y.
An Tử ngồi cách đó không xa, đôi mắt lim dim sắp ngủ.
Liễm quý nhân vừa mút vừa liếc mắt canh chừng nó, sợ nó sẽ vô thức vồ đến phía nàng.
Do không chú tâm, nàng sơ ý để răng chạm vào thân nhục bổng khiến Khương Mặc Hiên nhíu mày một cái.
Liễm quý nhân lập tức thu người khẩn trương nói: “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp biết sai rồi.”
Khương Mặc Hiên đứng dậy, khoác thêm áo ngoài vào và nâng cằm nàng lên: “Ái phi à, lỗi sai của ngươi là đã làm lâu đến vậy mà vẫn chưa khiến trẫm cứng lên được.
Trẫm còn giữ ngươi làm gì?”
Y nhìn sang An Tử, vẫy nó lại gần.
Liễm quý nhân lùi xa theo phản xạ, mặt mày không còn tí máu nào.
“Thì ra ngươi sợ An Tử còn hơn sợ trẫm nhỉ? Vậy có muốn cùng nó thử chút cảm giác mới lạ không?”
Liễm quý nhân không hiểu lời này có ý gì, lắp bắp gọi: “Hoàng…hoàng thượng…”
Khương Mặc Hiên gọi các ma ma vào cởi sạch y phục trên người Liễm quý nhân ra, sau đó trói tứ chi nàng giang rộng ra trên giường.
Liễm quý nhân gào lên tức tưởi: “Hoàng thượng tha cho thần thiếp đi.
Cầu xin hoàng thượng tha mạng!”
Khương Mặc Hiên nhàn nhã vỗ lên lưng An Tử: “Đến đó, thỏa mãn nàng ta đi!”
An Tử gầm một tiếng, phóng lên giường, dùng thứ thô to của dã thú đi vào giữa hai chân của Liễm quý nhân.
Liễm quý nhân thét lên chói tai, máu tươi men theo vị trí tiếp xúc chảy ra tanh tưởi.
Các ma ma đứng cạnh chứng kiến cũng rùng mình không dám nhìn.
Khương Mặc Hiên cười thú vị quay lại nhuyễn tháp nằm xem trò vui.
Được một lúc, y bảo một vị ma ma xé màn nhét miệng nàng ta lại, tránh cho đôi tai y thấy phiền.
“Quả nhiên hạ tiện.
Đến dã thú mà cũng có thể khiến cho ngươi hưng phấn được.”
“Hoàng thượng.” Triệu tổng quản từ bên ngoài thận trọng bước vào bẩm: “Người bên Thái Thuần Cung lại đến chờ người ở trước Càn Khôn Điện.”
Khương Mặc Hiên suy nghĩ, cũng tự biết Trình Sở Y muốn tìm y vì việc gì.
“Thật phiền.
Dẫn hắn tới đây.”
Triệu tổng quản ngây ra.
Nơi này có vẻ không thích hợp thì phải.
“Sao còn chưa đi?”
Triệu tổng quản gật gù: “Nô tài biết rồi.”
Triệu tổng quản bèn nhanh chân quay lại Càn Khôn Điện và đưa Trình Sở Y đến thẳng Miên Sơn Cung.
Dọc đường đi, Trình Sở Y nhìn thấy lầu đài san