Quảng công công nói rằng mỗi hồ rượu trong Miên Sơn Cung cất giữ một loại rượu khác nhau.
Trình Sở Y cảm thấy cũng khá thú vị, cho nên đi cùng ông đến từng hồ, ở mỗi hồ nếm thử một chút.
Đang nếm nửa chừng thì Toàn Tử chạy tới báo tin có một nhóm phi tần đến Thái Thuần Cung xin thỉnh an hắn.
Trình Sở Y từ chối: “Cứ nói ta bận việc rồi, không thể tiếp bọn họ.”
Toàn Tử khổ sở nói: “Các vị nương nương cũng không phải lần đầu đến thỉnh an người.
Nô tài đã dùng cái cớ này giúp người tiễn họ đi nhiều lần lắm rồi.
Lần này người thật sự nên đi xem một chút.”
Trình Sở Y nghe vậy bất đắc dĩ quay về Thái Thuần Cung một chuyến.
Đám phi tử đến lần này dẫn đầu bởi Tào quý phi, bên cạnh còn có thêm bốn người khác.
Trình Sở Y chẳng biết ai với ai, nhìn sang Toàn Tử ngầm hỏi trong lúc họ đang bận hành lễ.
Toàn Tử nhanh miệng nói ra danh phận từng người: “Cài trâm khổng tước lục chính là Tào quý phi.
Hoàng thượng chỉ lập hai vị quý phi.
Sau khi Mạnh quý phi chết thì Tào quý phi xem như có vai vế thứ nhì trong cung chỉ sau người.
Cài trâm mẫu đơn hồng ngọc là Diêm tần, cài trâm mai hoa bạch ngọc là Tằng tiệp dư, cài trâm lưu ly là Bối mỹ nhân, cài trâm ngũ sắc là Đỗ mỹ nhân.”
Trình Sở Y hít sâu.
Bên ngoài đồn đại Khương Mặc Hiên hoang dâm, tin đồn này thật không có cách nào bênh vực được.
Nhiều nữ nhân như vậy, đến cả mặt mũi họ Trình Sở Y còn chẳng nhớ hết, vậy mà Khương Mặc Hiên có thể sủng hạnh hết hay sao? Nghĩ thôi đã thấy khó khăn rồi.
Trình Sở Y gạt qua gạt lại nắp tách trà hỏi: “Các vị muội muội hôm nay đến vì chuyện gì?”
Những người khác đồng loạt nhìn sang Tào quý phi.
Tào quý phi mỉm cười lên tiếng: “Bọn muội nghe nói sức khỏe của hoàng hậu không tốt nên mới đến thăm hỏi, sẵn tiện mang tặng người túi hương thảo dược do đích tay các muội làm, mong là người sẽ thích.”
Trình Sở Y nhìn Toàn Tử.
Toàn Tử miễn cưỡng gật đầu như muốn nói ngay cả cái cớ bệnh thì y cũng xài luôn rồi.
Trình Sở Y ra vẻ cảm thông sâu sắc, quả nhiên là tội cho y.
Tào quý phi sai cung nữ bên cạnh dâng khay túi hương lên.
Toàn Tử được Trình Sở Y cho phép liền đứng ra nhận thay hắn.
“Đa tạ các muội có lòng, nếu không còn gì nữa thì…”
Đỗ mỹ nhân sợ hắn đuổi khách, vội chen vào gọi: “Hoàng hậu, muội muội nghe nói người rất giỏi về huyền môn thuật số, có thực là vậy chăng?”
Trình Sở Y mỉm cười: “Nếu là thực thì thế nào?”
Đỗ mỹ nhân ngậm miệng không dám hỏi tiếp.
Tào quý phi giải vây cho nàng ta: “Người vừa trở về cung chưa lâu, bọn muội chỉ muốn tìm hiểu thêm về người, tránh cho sau này có chỗ hành xử không thỏa đáng.”
“Các vị muội muội đã lặn lội đường xa đến đây thì cũng không cần vòng vo nữa.
Có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra.” Trình Sở Y đặt tách trà sang bàn nhỏ nói.
Những nữ nhân này không chịu cho hắn đi, kéo hắn ở lại chỉ toàn nói mấy lời vô bổ làm mất thời gian của nhau.
Diêm tần ngạo mạn lên tiếng: “Hoàng hậu đã mở lời thì bọn muội cũng không tiện đi đường vòng nữa.
Từ khi hoàng hậu trở về đến nay, hoàng thượng rất ít khi lật thẻ bài.
Kính sự phòng nói do hoàng hậu chưa có sắp xếp nên bọn họ không dám tự ý làm càn.
Bọn muội không mong gì hơn, chỉ mong hoàng hậu xem xét lại chuyện này.
Trăm hoa đều nở rộ mới là hồng phúc của hoàng gia.”
Trình Sở Y chưa biết điều nàng ta nói là đúng hay sai, nhưng trước mắt đã nghe không thuận tai giọng điệu đó nên bắt lỗi: “Muội muội còn định dạy dỗ ta cách quản lý hậu cung này sao? Chi bằng muội muội đến ngồi thay ta vị trí này đi.”
Diêm tần thấy không lên mặt được với hắn bèn xìu xuống: “Muội muội không dám có ý này.”
Tằng tiệp dư nhát sợ xen vào: “Hoàng hậu bớt giận.
Hôm nay trời đẹp, chi bằng người hãy cùng bọn muội ra ngoài ngắm cảnh.”
Bối mỹ nhân không biết nói gì, cũng ráng chen vào một câu phụ họa khô khan: “Phải đấy hoàng hậu.”
Trình Sở Y cao giọng đuổi khách: “Ta còn có việc.
Các muội cứ tự nhiên.”
Sau khi tiễn những nữ nhân này đi, Toàn Tử vừa quay lại thì nghe Trình Sở Y nói: “Ngươi đến Kính sự phòng hỏi thử.
Trước ta đã bảo bọn họ làm quen thế nào thì cứ tiếp tục thế nấy.
Sao nay còn để chuyện phiền phức này đổ lên người ta?”
Toàn Tử bày ra bộ mặt khó xử: “Hoàng hậu, việc này bên Kính sự phòng cũng có chỗ khó của họ.
Lời của các vị nương nương không hẳn là sai hoàn toàn.”
“Ý ngươi là sao?”
Toàn Tử đành nói thật: “Các vị nương nương cứ hay đến tìm người, trong lòng ta cũng tự hiểu có việc gì rồi nên đã sớm nghe ngóng thay người.
Kính sự phòng vẫn đều đặn mang thẻ bài tới chỗ hoàng thượng nhưng hoàng thượng lại không lật.
Khi bị các vị nương nương hạch hỏi, bọn họ không dám nhận tội này, cũng không thể đổ lên hoàng thượng, cho nên mới nói thác sang phía người để tạm hòa hoãn tình hình.”
Trình Sở Y day day quanh thái dương nghĩ nghĩ: “Vậy là ta trở thành kẻ đứng mũi chịu sào thay hoàng thượng sao?”
Toàn Tử không dám gật cũng chẳng dám lắc, chỉ nói: “Bên ngoài còn có tin đồn bất lợi về người.”
Trình Sở Y nhớ lại thái độ kỳ lạ của Đỗ mỹ nhân, tự có suy đoán: “Liên quan đến chuyện ta biết thuật số sao?”
Toàn Tử chậm rãi gật đầu.
Trình Sở Y cười khổ: “Chắc bọn họ không nói ta dùng bùa chú khiến hoàng thượng mê mẩn đến mức không lật thẻ bài thị tẩm của người khác chứ?”
Toàn Tử nghiêm túc gật thêm cái nữa: “Hoàng hậu quả nhiên thông minh.”
“Thú vị thật.
Miệng lưỡi là của người ta, muốn nói sao cũng được.”
Trình Sở Y không thèm đếm xỉa tới, đứng lên khỏi ghế quay trở lại Niệm Cư.
Tại Niệm Cư, Triệu tổng quản và Quảng công công đang đứng bên ngoài nói chuyện vui vẻ, thấy hắn về liền báo rằng Khương Mặc Hiên ở trong phòng sách.
Trình Sở Y gật nhẹ đi thẳng đến phòng sách.
Khương Mặc Hiên đứng trên cầu thang gỗ lục tìm vài cuốn sách ở tầng cao nhất, dáng vẻ chú tâm, nhất thời không hay biết hắn vào.
Cho tới khi hắn tiến gần cầu thang, y mới phát giác và nhìn xuống hỏi: “Bên Thái Thuần Cung xảy ra chuyện gì?”
“Tào quý phi dẫn theo vài người khác đến hỏi về chuyện sổ sách của Kính sự phòng.” Trình Sở Y cố tình nói né đi hai chữ thị tẩm nhưng Khương Mặc Hiên nghe vẫn hiểu.
“Vậy vì sao không hỏi thẳng Kính sự phòng mà lại sang chỗ ngươi hỏi?”
“Bên Kính sự phòng đùn đẩy sang phía ta.”
Khương Mặc Hiên mỉm cười ôm sách xuống thang từ từ và hỏi: “Thế ngươi nói sao?”
“Không nói gì cả.
Ta không có quyền hành gì trong chuyện này.”
Khương Mặc Hiên vừa tiếp đất đã vươn tay ngắt má hắn một cái: “Vậy đêm nay trẫm sẽ gọi Tào quý phi đến.”
Trình Sở Y hơi ngây ra.
Khương Mặc Hiên không hỏi người đến gồm những ai, chưa gì đã chọn Tào quý phi, rõ ràng là thiên vị ra mặt.
Nhưng mà, so với sự thiên vị này, chuyện y sẽ qua đêm cùng ai đó càng khiến hắn khó chịu hơn.
Khương Mặc Hiên đem sách lại bàn đặt xuống vẫn không nghe Trình Sở Y nói gì tiếp, khóe miệng đắc ý cong lên: “Sao vậy?”
“Ta nghe nói…chỉ là nghe nói…về chuyện ấy, Tào quý phi rất giỏi?”
“Còn phải xem là so với ai.
Nếu là so với ngươi thì đúng thực nàng ta giỏi hơn rất nhiều.”
Trình Sở Y đen mặt như than: “Hoàng thượng khéo thẳng thắn.”
Quảng công công chợt bước vào bẩm báo đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Trình Sở Y còn chưa hiểu ông chuẩn bị gì thì đã bị Khương Mặc Hiên kéo đến suối nước nóng Ngọc Tuyền Châu.
Sau khi hoa quả và rượu được bày đủ trên chiếc bàn giữa suối, y cho toàn bộ người hầu lui ra ngoài canh giữ.
Khương Mặc Hiên đứng yên giang hai tay sang ngang.
Trình Sở Y hiểu ra, không còn người hầu nữa thì hắn có nghĩa vụ phải đích thân hầu hạ cho y.
Hắn tiến đến nới rộng đai lưng của Khương Mặc Hiên ra, sau đó tỉ mỉ cởi xuống từng lớp áo, bất quá cởi xong lại không dám nhìn thân thể trần của y mà dịch ánh mắt sang nơi khác.
Khương Mặc Hiên bước xuống suối trước, quay đầu lại thấy hắn vẫn đứng như trời chồng ngó quanh ngó quẩn thì cười thành tiếng: “Hoàng hậu, chắc là ngươi không đợi trẫm cởi giúp ngươi đó chứ?”
“Ta không tắm.”
Trình Sở Y còn đang nghĩ lý do thoái thác thì đã nghe Khương Mặc Hiên gằn giọng: “Xuống đây!”
Trình Sở Y nhắm mắt rít nhẹ, sau đó mở mắt tự cởi y phục của chính mình và bước xuống.
Không thể không công nhận dòng nước ở đây ấm áp vừa đủ, thật khiến cơ thể người ta khoan khoái lạ thường.
Khương Mặc Hiên ôm lấy eo hắn từ phía sau, thổi khí dịu dàng vào tai hắn: “Ngại cái gì? Trẫm còn không rõ cơ thể ngươi thế nào sao?”
Trình Sở Y không né tránh nhưng thật sự rất ngại.
Chuyện kia làm vào ban đêm dù sao vẫn dễ dàng chấp nhận hơn là giữa lúc dương quang cao chiếu thế này.
May mà trong suối còn có khói nóng bốc lên che bớt phần nào tầm nhìn, nếu không chắc hắn phải suy nghĩ nghiêm túc về việc tìm cái hố chui xuống.
“Hoàng thượng, đây là tuyên dâm giữa ban ngày.”
“Vậy thì làm từ đây đến đêm là được.”
Trình Sở Y rụng rời gọi: “Hoàng thượng…” Lời này không phải là thật chứ?
“Đùa ngươi thôi.” Khương Mặc Hiên thả người hắn ra và nắm tay hắn kéo lại bàn rượu: “Ngày mai theo trẫm xuất cung sớm, hôm nay tạm tha cho ngươi.
Cái này là Thanh Lương vừa ủ nóng, nếm thử xem thế nào?”
Trình Sở Y yên lòng rót rượu ra ly nếm thử.
Hoàng đế bệ hạ thật biết cách dọa người, nhưng cũng rất biết cách cưng chiều hắn.
Trình Sở Y uống cạn ly rượu rồi cười nói: “Ưm…rất tuyệt, nhưng sao người biết ta thích rượu Thanh Lương nóng?”
“Sấu Tử