Sau khi rời khỏi nhà của Tôn phu nhân, Trình Sở Y đi hỏi han mấy thôn dân xung quanh mới biết thôn bên cạnh cũng vừa mất tích hai đứa trẻ sơ sinh.
Trên đường trở về, trời đột ngột đổ mưa lớn.
Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y phải núp tạm dưới một tán cây rậm rạp mọc sát vào vách núi.
Khương Mặc Hiên vừa phủi tay áo khỏi nước mưa bám vào vừa nói: “Đúng như ngươi nói, đó không phải là đứa trẻ sơ sinh duy nhất bị mất tích.
Sao ngươi biết được việc này?”
“Đồng tiền ở nhà của Tôn phu nhân gọi là Lục Dịch, nguyên thủy gồm một xâu sáu cái.
Trước đây, nó là của nghĩa phụ ta.
Trước khi về triều làm quốc sư, nghĩa phụ lấy được nó từ mộ cổ ở Tấn quốc, nghe nói thuộc về một vị hoàng tử rất thích bói quẻ.
Thậm chí đến lúc chết, vị hoàng tử này còn dùng máu mình pha với đồng tạo nên Lục Dịch độc nhất vô nhị.
Trên hai mặt đồng tiền khắc cùng một hình vẽ Sinh Tử Môn.
Lúc nhỏ ta ham chơi từng lén vào phòng nghĩa phụ trộm Lục Dịch, bị người phát hiện.
Người nói thứ này không may mắn, nếu không đủ mạnh trấn áp nó thì sẽ gánh lấy tai họa nên không cho ta đụng vào.
Một lần nọ, có người bạn gọi là Huyền Chân đạo nhân từ xa đến thăm người cứ nằng nặc xin người tặng ông ấy Lục Dịch.
Sau khi vị đạo nhân mang nó đi, từ đó không còn thấy trở lại nữa.
Ta hỏi nghĩa phụ ông ấy đâu rồi, nghĩa phụ thở dài nói tự rước họa vào mình không ai cứu nổi.”
Khương Mặc Hiên cau mày có chút nghi ngờ: “Đáng sợ đến vậy sao?”
“Nghĩa phụ không thích khoa trương.
Người nói thế nào thì chính là thế nấy.
Sau này ta hiếu kỳ đọc thêm rất nhiều sách về Lục Dịch.
Sở dĩ trên đồng tiền vẽ Sinh Tử Môn vì thứ này vừa có thể hại người, vừa có thể cứu người, tùy xem là rơi vào tay ai thôi.
Nay Lục Dịch bất ngờ xuất hiện, ắt có họa lớn.
Ta nghĩ những đứa trẻ kia dữ nhiều lành ít rồi.”
Khương Mặc Hiên tỏ vẻ không quan tâm: “Thiên hạ này ngày nào mà không có người chết.
Chết một đứa trẻ, một người trưởng thành hay một kẻ gần đất xa trời thì có khác biệt gì đâu?”
Trình Sở Y nghe mà lạnh lòng, có chút bi phẫn hỏi: “Vậy nếu đứa trẻ đó là con ngươi, ngươi cũng cảm thấy không khác biệt gì sao?”
“Ngươi!” Khương Mặc Hiên trừng hắn.
Tại sao lúc nào cũng thích đối đầu với y? Thật sự chỉ muốn bóp chết hắn tại chỗ.
Khương Mặc Hiên và Trình Sở Y mỗi người quay đầu sang một hướng nhìn mưa rơi, chẳng muốn nhìn đến nhau.
Cho đến khi Trình Sở Y cảm thấy lạnh, đột ngột hắt xì một cái.
Khương Mặc Hiên hơi chuyển tầm mắt nghía sang hắn, vươn tay đẩy hắn đứng thụt lùi ra phía sau y: “Biết là mình hay bệnh thì đừng có đứng trước hứng hết nước mưa.”
Trình Sở Y nhìn tấm lưng vững chãi của Khương Mặc Hiên chắn cho hắn, bỗng giang hai tay ra trước ôm chặt y lại.
Hắn biết Khương Mặc Hiên cũng không tuyệt tình đến mức ấy.
Trình Sở Y không muốn quan hệ giữa bọn họ cứ như nắng với mưa, được vài hôm tốt lành lại tới lúc trở trời giông bão.
Hắn nhớ đến câu hỏi của Khương Mặc Hiên khi còn ở trà lâu, đem tâm sự luôn che giấu trong lòng ra bộc bạch: “Hoàng thượng, thật ra trong khoảng thời gian sống ở đại mạc, ta vẫn luôn nhớ ngươi.
Ta còn tự hỏi ngươi ở kinh thành xa xôi liệu có sống hạnh phúc không?”
“Miễn vờ vĩnh đi.” Khương Mặc Hiên khô khan chặn ngang.
Trình Sở Y cũng hiểu y nghi kỵ hắn tới mức nào.
Nếu là hắn, hắn cũng chẳng tin nổi ai đó chủ động rời bỏ mình mà còn nhớ đến mình được.
“Vậy ngươi xem như ta nói nhảm, nghe hết những lời ta nói một lần này thôi.
Năm ấy khi ta bỏ đi, ta biết rõ bản thân đã thích ngươi rồi.
Ta là người quyết đoán trong rất nhiều chuyện, nhưng với tình cảm luôn là kẻ nhát gan.
Trước kia ta thích Lan nhi lâu như vậy, còn không dám nắm tay muội ấy, cuối cùng vẫn để chính muội ấy nắm tay ta trước.
Bọn ta cho đến lúc chia tay còn chưa hôn nhau lần nào.
Vì vậy, khi thích ngươi, lòng ta càng mâu thuẫn vô cùng.
Ngươi nói ngươi thích ta, nhưng ngươi sẽ thích được bao lâu? Nếu ngươi chỉ là một người bình thường, ta có tự tin giữ riêng ngươi cho bản thân được.
Đằng này ngươi lại là thái tử, mai sau còn trở thành hoàng đế của cả Đại Khương này.
Ngươi bảo ta đi tranh giành ngươi với ba ngàn giai lệ, ta thật sự không có tự tin.
Huống hồ, ta còn không thể sinh được người kế tự cho ngươi.
Tình yêu khi nói cao đẹp thì rất cao đẹp, lúc mất đi lại chẳng còn gì cả.
Ta và Lan nhi từng yêu nhau như thế, đến cuối cùng trở thành kẻ xa lạ trong phần đời còn lại của nhau, đến cả bằng hữu tầm thường nhất cũng không thể làm.
Ta còn tin được thiên hoang địa lão một đời một kiếp không thay đổi hay sao? Huống hồ là, vào lúc đó ngươi còn nghi ngờ ta hai lòng.
Ta cảm thấy có quá nhiều sai lầm giữa ta và ngươi rồi.
Thành thân vì mệnh đã là một sai lầm.
Vì vậy, ta chọn lựa ra đi chấm dứt tất cả.
Ngươi có thể nói ta ích kỷ và nhẫn tâm.
Tuy nhiên nếu ngươi ở vào vị trí của ta, trong tay không hề nắm chắc bất cứ thứ gì đáng mong đợi về quan hệ chúng ta, ngươi có dám khẳng định ngươi sẽ không làm giống hệt ta?”
“Vậy nên giờ ngươi đang cố ngụy biện rằng ta cũng có lỗi sao?”
Trình Sở Y siết chặt hơn: “Không phải.
Ta chỉ muốn nói cho ngươi nghe những suy nghĩ của ta.
Vào lúc đó, ta cho rằng chúng ta nên tách ra, để mỗi người có thời gian suy xét về tình cảm bản thân.
Nếu là sâu đậm, vậy cũng không cần ngày ngày đêm đêm ở cạnh nhau.
Nếu là sâu đậm, vậy cũng không đến mức chút xa cách này lại làm phai nhạt mọi thứ.
Ít nhất nhiều năm sau nếu như chúng ta có gặp lại, sự trói buộc bởi mệnh cách tương hỗ sẽ không còn ám ảnh chúng ta nữa.
Chúng ta thích nhau thì chỉ đơn thuần là chúng ta thích nhau mà thôi, không phải vì cảm giác cần có nhau nên mới thích nhau.”
Khương Mặc Hiên quay lại, đáy mắt sâu thẳm như đại dương khẽ hạ thấp nhìn chằm chằm vào hắn: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì để ta nhắc cho ngươi nhớ.
Là ta từ miệng Sấu Tử biết được ngươi muốn đến đại mạc, sau đó dùng hết bốn năm thời gian tìm kiếm giữa đại mạc bao la mới bắt được ngươi về đây chứ không phải là ngươi tình nguyện về.
Ngươi cảm thấy mấy lời này có sáo rỗng không?”
“Hoàng thượng, ta…” Khi đó hắn nghĩ Khương Mặc Hiên có lẽ đã quên hắn rồi, vậy thì có trở về cũng chỉ chuốc nhục mà thôi, thà là ở đại mạc âm thầm cầu phúc cho y thì hơn.
“Đủ rồi! Không muốn nghe nữa!” Khương Mặc Hiên giơ cao bàn tay lên ngăn lại.
Có điều, y không thật sự tức giận như biểu hiện bên ngoài.
Chí ít Trình Sở Y còn chịu giải thích với y.
Chí ít hắn cũng chưa đến mức là kẻ vô tâm vô phế đáng bị băm vằm ra.
“Tóm lại ngươi muốn gì thì nói thẳng ra.
Ta không thích chơi trò vòng vo này nữa.”
Trình Sở Y lấy hết can đảm bình sinh, nắm lấy bàn tay Khương Mặc Hiên đang giơ lên: “Ta muốn ngươi đừng lạm sát nữa.”
Khương Mặc Hiên giật khóe mắt: “Ngươi đừng có được nước làm tới.
Ta chưa giết ngươi đã là may mắn cho ngươi rồi.”
“Vậy thì ngươi giết ta đi, đổi lấy ngươi hứa với ta để mong ước này thành thật.”
Khương Mặc Hiên giật tay ra, nổi giận rít lên: “Trình Sở Y, ngươi đừng có thách ta!”
Trận mưa tạnh dần.
Từ trong cơn gió mát lạnh truyền đến mùi cỏ thơm nồng.
Trình Sở Y hít thở một hơi thật sâu, vì biết đâu đây sẽ là lần cuối cùng còn được hít thở như thế.
Hắn nhìn Khương Mặc Hiên cứng rắn nói: “Phụ mẫu ta đều qua đời rồi, là vì một lời tiên tri mà qua đời.
Nghĩa phụ ta cũng qua đời rồi, là vì cả đời bói quẻ phán mệnh cho người khác, tổn hại đến tuổi thọ chính mình.
Nghĩa phụ thừa biết điều này nên từ nhỏ mới không cho ta đi theo con đường của người.
Thế nhưng ta ỷ vào tài cán làm liều, luôn cãi lời người.
Giờ ta chỉ còn có hoàng thượng ngươi là người thân thiết nhất trên đời.
Hoàng thượng …không…Mặc Hiên à, ác giả sẽ tự có ác báo, bây giờ chưa báo không có nghĩa là không báo.
Đến lúc báo không chỉ ngươi mà ngay cả người thân bên cạnh cũng sẽ chịu họa lây.
Thứ cho ta nói một câu đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng.
Ngươi muốn nhìn thấy ta chết trước ngươi, hay là để ta nhìn thấy ngươi chết trước?”
Trình Sở Y quỳ xuống, theo đúng nghi thức hành lễ trước Khương Mặc Hiên: “Những lời cần nói ta đều nói hết rồi, muốn xử thế nào, tùy ngươi định đoạt.”
Khương Mặc Hiên siết tay đến mức gân xanh nổi lên, trong lòng dậy sóng cuồn cuộn, ngũ vị tạp trần.
Trình Sở Y nói không sai, mỗi chữ đều không sai.
Y rõ biết như vậy nhưng vẫn giận dữ vô cớ.
Bảo y giết hắn sao? Nếu như y có thể ra tay thì chẳng bao giờ để hắn được sống yên ổn tới tận bây giờ?
“Về thôi.” Khương Mặc Hiên nén giận rời đi trước.
Trình Sở Y hoang mang gọi theo: “Hoàng thượng…”
“Im đi!” Khương Mặc Hiên thét lên, không hề quay đầu lần nào.
Nếu y còn ở lại đây, sợ rằng không kìm được lòng mình sẽ thực sự giết Trình Sở Y.
Buổi tối ở hành cung, Trình Sở Y không ngủ được.
Hắn biết Khương Mặc Hiên giận hắn rồi, cho nên cố tình ở phòng khác không nhìn đến mặt hắn.
Hắn khoác áo choàng Khương Mặc Hiên tặng, cầm đèn lồng một mình đi dạo bên bờ hồ.
Chúc Bình dẫn theo một đội tuần tra tình cờ gặp hắn, hành lễ rồi hỏi: “Người có cần ta theo hầu không?”
Trình Sở Y lắc đầu: “Ngươi cứ làm tiếp việc của mình đi.
Ta không sao.”
Chúc Bình và đội tuần tra đi rồi, Trình Sở Y mới lại gần một rễ cây trồi lên mặt đất ngồi nghỉ chân.
Hắn ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên giật mình đứng phắt dậy.
Đế Tinh nằm gần mặt trăng chớp nháy bất thường, giây lát sau mới yên tĩnh trở lại, chưa được bao lâu thì chớp nháy lần nữa.
Trình Sở Y bấm đốt tay tính nhẩm, nhưng vẫn sợ mình tính sai nên ngắt đại vài cái lá trên cành cây vươn ra thả xuống mặt hồ.
Hắn đếm số lá, quan sát hướng dòng nước phân chia chúng, sắc mặt biến xanh: “Có kẻ đang bày trận phá rối Đế Tinh.”
Mấy ngày sau, Khương Mặc Hiên vẫn không chịu gặp Trình Sở Y.
Trình Sở Y lần nào viện cớ mang canh đến thư phòng cũng bị Triệu tổng quản chặn ngay ngoài cửa.
Hôm nay Trình Sở Y vẫn kiên nhẫn mang canh nhưng hiển nhiên không được vào, chỉ đành thất vọng bỏ về.
Triệu tổng quản bưng khay canh vào phòng đặt trên bàn Khương Mặc Hiên, không cần ông nói ra thì Khương Mặc Hiên cũng hiểu là của ai.
Y phủi tay áo cho ông lui rồi nói với Sài Hồ: “Không cần mang binh cứu viện.”
Sài Hồ lo lắng vô cùng nói: “Hoàng thượng, Biện Giao rất gần với kinh thành, nếu bị Hắc Kỵ Quân của vương gia chiếm được sẽ rất bất lợi.”
Khương Mặc Hiên lười giải thích, nhìn chằm chằm vào chén canh của Trình Sở Y.
Mỗi ngày một loại, đúng là có chút tâm ý.
“Ngươi chưa từng ra chiến trường, vậy thì để Chúc Bình nói cho ngươi nghe.”
Chúc Bình lên tiếng: “Biện Giao có ít nhất năm ngàn binh sĩ trấn giữ, lại vì là vùng đất gần với kinh thành, cho nên chỉ cần phát tín hiệu cứu nguy, binh sĩ ở kinh thành có thể đến tiếp viện bất cứ lúc nào.
Địa hình của Biện Giao tương đối khó công dễ thủ.
Hắc Kỵ Quân chọn đây là nơi đầu tiên khởi binh thì không khôn ngoan chút nào.
Bọn họ còn chưa kịp công thành xong, lỡ như quân tiếp viện đến chẳng khác nào công cốc.
Đây có lẽ chỉ là chiêu dụ rắn ra khỏi hang của vương gia.
Để Hắc Kỵ