Thái tử và thái tử phi xuất cung đến thăm phủ quốc sư, nghe như một chuyện vô cùng vinh hạnh nhưng kỳ lạ là phủ quốc sư không hề có động tĩnh gì chuẩn bị.
Không treo đèn lồng, không trải thảm đỏ, không làm gì cả, vẫn yên tĩnh trầm mặc như mọi ngày.
Khi xa giá dừng trước cổng phủ, Trình Sở Y toan xuống nhưng bị Khương Mặc Hiên kéo ngược tay áo ra sau giành xuống trước.
Trình Sở Y nhăn mặt nghĩ thầm: “Trẻ con đến thế là cùng.”
Tư Đồ quản gia dẫn theo một đám người hầu bước ra tiếp đón Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên, sau đó dẫn bọn họ vào đại sảnh dùng trà.
Khương Mặc Hiên nhìn quanh không thấy Hi Hoài nên hỏi: “Quốc sư đâu rồi?”
Tư Đồ quản gia kính cẩn nói: “Bẩm thái tử điện hạ, quốc sư bận việc đã ra ngoài, một canh giờ nữa mới hồi phủ.”
Khương Mặc Hiên đang gạt nắp trà cũng phải đóng lại cái cạch vì tức giận: “Ngươi đùa với bản thái tử sao? Bắt bản thái tử phải ở đây chờ y?”
Trình Sở Y chen ngang đỡ lời cho Tư Đồ quản gia: “Nghĩa phụ của ta chính là luôn bận rộn như vậy vì nước vì dân.
Thái tử đức độ khoan hồng xin hãy bỏ qua.”
Khương Mặc Hiên hậm hực: “Bản thái tử sớm đã cho người thông báo với y từ hôm qua.
Liệu có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện tiếp đón bản thái tử?”
Tư Đồ quản gia nói: “Xin thái tử thứ lỗi.
Việc trùng tu miếu thờ Ma Tổ ngoài kinh thành là do hoàng thượng đích thân hạ chỉ quốc sư trông coi.
Đêm qua miếu thờ xảy ra hỏa hoạn bất ngờ, chuyện rất hệ trọng, quốc sư không thể không đi.”
“Bản thái tử lại không nghĩ vậy.
Y cứ phải đợi đúng lúc bản thái tử đến thì mới đi, rõ ràng là cố tình bắt bản thái tử chờ đợi để ra oai.”
Trình Sở Y xua tay cho Tư Đồ quản gia và người hầu lui đi rồi mới nhìn Khương Mặc Hiên nói: “Lần này ngươi đến không phải để gây chuyện đâu.
Ngươi mang danh là thái tử, đưa thái tử phi mới cưới là ta về thăm nhà cho tròn hiếu đạo, đừng có mở miệng câu nào câu nấy cũng hạch tội đủ điều.”
Khương Mặc Hiên ghét bỏ gom chung nói: “Ngươi với nghĩa phụ ngươi đúng là cá mè một lứa, cha nào con nấy.”
“Đa tạ thái tử quá khen.”
Trình Sở Y đứng lên toan đi.
Khương Mặc Hiên sợ bị bỏ lại một mình vội vàng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Nghĩa phụ không ở đây, ta đi thăm Băng Linh một chút rồi quay lại.
Phủ quốc sư không có ma, thái tử không cần sợ.”
Khương Mặc Hiên bất mãn đứng theo: “Nhưng ta không quen thuộc nơi này.”
“Vậy đi theo ta.”
Trình Sở Y dẫn đường cho Khương Mặc Hiên đi ra mấy dãy hành lang, trên đường nếu lỡ gặp phải người hầu đang làm việc chung quanh thì đều miễn lễ cho họ tạm thời lui xuống.
Khương Mặc Hiên bị Trình Sở Y kéo đi lòng vòng đến chóng cả mặt, hốt nhiên nhận ra phủ quốc sư này đúng là lớn hơn tưởng tượng của y rất nhiều.
Ra đến một khoảng sân rộng, Trình Sở Y mới dừng lại.
Giữa sân có nha hoàn mặc áo tím đang cầm túi vải nhỏ đổ bắp ra khay đồng cho con bạch khổng tước đứng gần đó ăn.
Trình Sở Y vui vẻ chạy lại ôm lấy thân bạch khổng tước này gọi to: “Băng Linh, nhớ ngươi chết mất! Ngươi có nhớ ta không?”
Bạch khổng tước đứng yên không hề kháng cự lại cái ôm của Trình Sở Y.
Nha hoàn áo tím cũng mừng rỡ nói: “Thiếu gia, người về rồi sao?”
“A Tử, một thời gian không gặp, ngươi đáng yêu hơn trước rồi.”
“Thiếu gia cứ thích đùa.
Sấu Tử đâu rồi?”
“Vẫn còn ở lại Trữ cung.
Lần này ta về một mình với thái tử.”
Nghe vậy, nàng hốt hoảng nhìn sang Khương Mặc Hiên đang đứng đơn độc trong hành lang, lập tức quỳ xuống hành lễ với y.
Khương Mặc Hiên phủi tay cho nàng lui đi, từ từ bước lại chỗ Trình Sở Y, không mặn không nhạt nói: “Thì ra trong phủ quốc sư thật sự có bạch khổng tước.
Trước kia ta chỉ nghe đồn đại thôi, chưa thấy qua bao giờ.”
Trình Sở Y nói: “Băng Linh là do nghĩa phụ một lần ra biển mang về làm quà sinh thần năm ta tám tuổi.
Nghĩa phụ đối với ta vô cùng tốt.
Từ nhỏ đến lớn, những thứ tốt nhất ở phủ quốc sư này đều cho ta cả.
Ta không biết ngươi và nghĩa phụ có xích mích gì, nhưng công ra công, tư ra tư.
Nghĩa phụ không phải loại người thích lên mặt với kẻ khác.
Lần này người bận việc thật nên mới chậm trễ tiếp đón ngươi.
Ngươi đừng khó chịu nữa.”
Trình Sở Y bốc một nắm bắp lên tươi cười tận tay đút cho Băng Linh ăn.
Khương Mặc Hiên không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng này có chút bình dị gần gũi.
Ánh nắng ban mai chầm chậm vuốt nhẹ qua những sợi tóc mái của Trình Sở Y, khiến mỗi sợi tóc trông như đều đang tỏa sáng.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Khương Mặc Hiên nhìn thấy Trình Sở Y cười một cách thiên chân đơn thuần đến vậy.
Khương Mặc Hiên nhìn sang nơi khác, cố bình ổn lại nhịp thở nói: “Cũng không phải là xích mích gì, nhìn không thuận mắt điệu bộ lạnh lùng của y thôi.”
Trình Sở Y buồn cười: “Thế ra thái tử nhìn không thuận mắt những người lạnh lùng khắp thiên hạ rồi.”
Khương Mặc Hiên lấp liếm cho qua: “Thôi bỏ đi.”
Trình Sở Y chơi thêm với Băng Linh một lúc thì thấy A Tử bưng trà đi ngang qua, hỏi ra mới biết Hà tri phủ cũng trùng hợp đến tìm nghĩa phụ hắn.
Trình Sở Y nghĩ ngợi nói: “Hẳn là vì vụ án đó vẫn chưa giải quyết được.”
A Tử gật đầu: “Phải đó thiếu gia.
Vụ án này đã kéo dài nhiều tháng rồi.
Phía Hà tri phủ cũng chịu nhiều áp lực lắm, cách vài ngày là ngài ấy lại đến tìm quốc sư một lần hỏi xem có manh mối mới không.
Có điều quốc sư bận rộn nhiều việc, cũng không thể chuyên tâm chỉ lo một vụ án được.”
Trình Sở Y cho A Tử lui đi dâng trà trước, chưa kịp mở miệng nói thì đã bị Khương Mặc Hiên nhảy vào hỏi: “Hai người các ngươi đang nói vụ án gì?”
Trình Sở Y giảng giải: “Khoảng bốn tháng trước, kinh thành xôn xao một vụ trọng án giết người hàng loạt, nam nữ đều có, khi đó thái tử còn ở Tây biên nên không biết.
Mỗi thi thể được đặt giữa một vòng tròn nến trắng, trái tim bị moi ra nhét giữa hai bàn tay khép trên bụng, dưới chỗ họ nằm còn vẽ trận pháp kỳ dị.
Hà tri phủ nhân sự việc kỳ lạ bèn tìm đến nhờ nghĩa phụ giúp đỡ.
Khi ấy ta hiếu kỳ cũng đi theo xem.
Trận pháp đó được gọi là Thái Cổ Linh, tương truyền tìm đủ tám người có bát tự hợp với người chết, đặt ở tám phương vị khác nhau theo hình bát giác xung quanh quan tài có thể khiến người chết sống lại.”
“Thứ vô căn cứ như vậy cũng có người tin sao?”
Trình Sở Y cảm khái.
Hắn là người học về chiêm tinh bói quẻ, nói không tin những thứ này thì có vẻ đi ngược lại với sở học, nhưng mà hồi sinh người chết, nghĩ thôi cũng đã thấy rất hoang đường rồi.
Khó trách Khương Mặc Hiên có thái độ khinh miệt thế kia?
“Sống trên đời đôi khi chỉ dựa vào một ý niệm tin hay không tin mà thôi.
Ta cũng không nói rõ được.
Chỉ biết, năm thi thể đã được tìm thấy.
Tuy nhiên, ai là hung thủ, muốn hồi sinh ai, cho đến giờ vẫn là bí ẩn.
Ta đi tìm Hà tri phủ bàn chuyện này một chút.
Dù sao trước kia ta cũng có tham gia, vụ án này ngày nào chưa đi đến hồi kết thì ngày đó vẫn còn vướng mắc trong lòng.”
Khương Mặc Hiên cau mày nói: “Chuyện của quan lại bọn họ liên quan gì đến ngươi? Nếu hắn phá không được án là hắn thất trách, tự sẽ có người khác đến thay thế hắn.”
Trình Sở Y bất bình cãi lại: “Thái tử không thể nói vậy.
Hà tri phủ không phá được án cùng lắm là mất chức thôi, nhưng tính mạng của những người vô tội bị liên lụy trong vụ án thì tính thế nào? Hung thủ một khi đã muốn hồi sinh người chết thì tuyệt đối không dừng tay giữa chừng.
Hắn sẽ còn lạm sát tàn nhẫn cho đến khi nào có kết quả mới thôi.”
Khương Mặc Hiên ngẫm nghĩ những lời Trình Sở Y nói cũng không sai, bèn nhượng bộ: “Thật phiền! Ta đi cùng ngươi.”
Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên trở lại đại sảnh gặp Hà tri phủ hỏi về tình hình vụ án.
Hà tri phủ hành lễ với bọn họ xong thì nhăn mày nhăn mặt rút từ trong tay áo ra một mảnh da thú đưa cho Trình Sở Y xem và nói: “Đây là trận pháp bát giác do quốc sư vẽ ra, dựa vào trận pháp này thần đã giới hạn được những khu vực có thể là nơi đặt thi thể tiếp theo của hung thủ, đều đã bố trí binh lính lùng sục xung quanh nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy kẻ nào khả nghi.
Hôm nay còn phát hiện được thi thể bị moi tim thứ sáu.
Hoàng thượng cực kỳ tức giận, hạ lệnh thần trong nửa tháng phải phá được án này, nếu không…” Hà tri phủ thở dài không muốn nói tiếp nữa.
Khương Mặc Hiên nhìn dáng vẻ như rùa rụt cổ của ông ta mắng: “Vô dụng!”
Trình Sở Y nhìn y như ngầm nói kiểu gì cũng nên chừa lại cho người khác chút sỉ diện.
Khương Mặc Hiên thản nhiên hỏi lại Trình Sở Y: “Ta nói không đúng sao?”
Trình Sở Y không đáp.
Hà tri phủ lau mồ hôi toát ra đáp máy móc: “Thái tử nói rất đúng.”
Trình Sở Y nhìn vào trận pháp, phân vân suy nghĩ.
Tuy nói trên sách vở người mà hung thủ muốn hồi sinh chắc chắn nằm giữa những vị trí tìm thấy thi thể, nhưng khái niệm nằm giữa này nếu áp dụng cho đất đai thì cũng quá rộng lớn và mơ hồ rồi.
Huống hồ, cái nơi nằm giữa còn ở tại kinh thành phồn hoa, dân cư đông đúc, núi sông hùng vĩ, làm sao biết được chính xác là địa điểm nào?
“Ngỗ tác kiểm qua thi thể mới phát hiện nói thế nào?” Trình Sở Y hỏi.
“Cũng không có gì khác biệt so với trước.
Người chết trúng mê dược, sau đó bị moi tim sống.
Thủ pháp của hung thủ vô cùng lành nghề, chứng tỏ là người có hiểu biết nhất định về y thuật.”
“Vậy còn mùi hương lạ kia?”
“Không có mùi hương nào cả.”
Trình Sở Y nói thêm: “Hà tri phủ, ta mượn trận pháp này một ngày.
Ông cứ về trước, mai lại đến, ta sẽ nhờ Tư Đồ quản gia trả lại cho ông.”
Hà tri phủ gật đầu: “Vậy làm phiền thái tử và thái tử phi.”
Trình Sở Y gọi Tư Đồ quản gia tiễn Hà tri phủ về, nhân tiện chuẩn bị cho hắn một con ngựa.
Khương Mặc Hiên nghe vậy liền hỏi: “Ngươi lại muốn đi đâu nữa?”
Trình Sở Y nhét mảnh trận pháp vào tay áo nói: “Thái tử cứ ở đây chờ ta, ta đi một lúc rồi sẽ về.”
Khương Mặc Hiên gọi Tư Đồ quản gia dặn lại: “Chuẩn bị hai con ngựa.” Tư Đồ quản gia không hiểu gì nhưng vẫn lật đật làm theo.
Trình Sở Y há hốc: “Thái tử, ngươi muốn đi theo ta?”
Khương Mặc Hiên thách thức hỏi lại: “Rồi sao?”
“Không được.
Ngươi là thân thể ngàn vàng, lỡ như ra đường cảm nhiễm gió bụi, hoàng thượng trách tội thì ta lấy gì mà gánh? Thế này còn liên lụy cả nghĩa phụ nữa.
Ngươi tốt nhất ở yên đây đi.
Ta cam đoan sẽ đi sớm về sớm, không để ngươi phải đợi lâu.”
“Ta không tin ngươi.” Khương Mặc Hiên thẳng thừng kết luận.
Trình Sở Y im bặt.
Khương Mặc Hiên nói tiếp: “Với lại, ta không yếu đuối như ngươi nghĩ.
Ngươi tự lo cho bản thân còn hay hơn.
Ta giúp ngươi giải quyết nhanh vụ án này, để ngươi còn tập trung làm cho tốt chuyện đã hứa với ta.
Ngươi tưởng mình lợi hại lắm sao? Có thể cùng lúc giải quyết nhiều chuyện?”
Trình Sở Y cân nhắc rồi nói: “Vậy theo ý thái tử đi.” Tên thái tử này đầu gỗ cố chấp, hắn có từ chối cách mấy thì y cũng chưa chắc chịu nghe.
Sau khi rời khỏi phủ quốc sư, Trình Sở Y mua hai cái mặt nạ ở quầy hàng dọc đường cho hắn và Khương Mặc Hiên đeo lên để tránh rắc rối.
Khương Mặc Hiên vừa đeo lên vừa hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Yến Nguyệt Lâu.”
Khương Mặc Hiên nhíu mày trầm trọng: “Thanh lâu?”
Trình Sở Y cười hì hì.
Khương Mặc Hiên nghĩ lại, có lẽ Trình Sở Y cũng không gan đến mức vào ngay lúc này mà lại rủ hắn đi