Khương Mặc Hiên về Trữ cung thì đến thẳng Tình Tuyết Viện gặp Trình Sở Y, nhằm lúc Trình Sở Y đang dùng bữa chiều.
Khương Mặc Hiên cho Sấu Tử lui ra ngoài, nghĩ bụng đợi Trình Sở Y ăn xong mới nói vào việc chính.
Dù sao trời đánh cũng phải tránh bữa ăn.
Trình Sở Y không nhìn Khương Mặc Hiên, vẫn cúi đầu gắp và hỏi: “Hôm nay không phải ngày hẹn, thái tử sao lại đến?”
Khương Mặc Hiên chưng hửng.
Vốn dĩ y cũng không có ý định đến thăm hỏi hay tâm sự gì với Trình Sở Y, chỉ là đến để bàn việc nhưng nghe Trình Sở Y hỏi vậy lại có chút phật ý.
Bình thường chỉ có người khác hận là không kịp tiếp đón y, lấy lòng y, chưa từng thấy ai không hoan nghênh y.
Khương Mặc Hiên không cầm nổi đũa, nói: “Ta cần phải có việc mới đến được sao?”
Trình Sở Y lạnh lùng nhai tiếp mà không trả lời Khương Mặc Hiên ngay, nhai xong mới nói: “Ta chỉ là khách, thái tử là chủ, muốn sao cũng được.”
Khương Mặc Hiên cau có: “Ngươi bị sao vậy? Thái độ như vậy là muốn tranh cãi sao?”
Trình Sở Y ngừng ăn, lau miệng uống một ngụm trà nguội, trực tiếp nhập đề: “Thái tử đến vì Hà tổng quản đúng không?”
Khương Mặc Hiên trố mắt: “Sao ngươi biết?”
Trình Sở Y nhìn y như thể điều hiển nhiên rành rành ra đấy: “Còn có thể không biết sao? Thái tử bắt Hà tổng quản đi làm ồn ào cả Trữ cung.
Ai cũng bàn tán xôn xao không biết Hà tổng quản đã mắc tội gì.
Và còn…”
Khương Mặc Hiên hỏi thêm: “Còn gì?”
“Hai thị thiếp của ngươi đến làm phiền ta, vô tình nhắc chuyện ngươi và Hà tổng quản đều không thấy đâu.”
“Bảo nhi và Thiện nhi đến đây làm gì?”
“Hậu cung tranh sủng, còn có gì ngoài chuyện này? Nhưng thái tử yên tâm, ta không phải kẻ địch của bọn họ.
So với tranh sủng, ta càng quan tâm Hà tổng quản nói gì với thái tử hơn.
Nhìn thần sắc thái tử ảm đạm, xem ra không phải là chuyện tốt rồi.”
“Đương nhiên không phải chuyện tốt, manh mối bị đứt rồi.
Hà tổng quản không liên quan gì tới cái chết của mẫu phi.
Sau khi mẫu phi chết, ông ta lén trộm một ít trang sức của bà định đem ra ngoài cung bán, không ngờ bị một thái giám tên A Túc phát giác.
Trong lúc xô xát, ông ta lỡ tay giết A Túc, đem xác quẳng xuống giếng cạn, từ đó luôn nằm mơ thấy A Túc hiện hồn về đòi mạng.”
“Hà tổng quản kín miệng như vậy, lại dễ dàng khai ra tội giết người với thái tử sao?”
Khương Mặc Hiên nhìn thẳng hắn cười lạnh: “Phòng giam của Trữ cung có thiếu gì dụng cụ tra tấn? Ông ta thương nhất con trai mình, cho ông ta chứng kiến cảnh con trai ông ta bị tra tấn thì cái gì ông ta cũng khai.”
Trình Sở Y không mặn không nhạt, không mắng mà cũng chẳng khen nói: “Binh bất yếm trá.”
Trình Sở Y không hỏi thêm nhưng Khương Mặc Hiên nghĩ hắn cũng muốn biết nên nói: “Tuy rằng ta không rảnh truy cứu việc Hà tổng quản giết người nhưng đã đuổi ông ta đi và sắp xếp một người họ Thôi đến thay.”
“Là ai thì cũng ngày ngày ra vào canh chừng ta cả thôi.” Trình Sở Y nói xong chợt im lặng một hồi.
Khương Mặc Hiên chột dạ nói: “Nếu ngươi không thích, ta không làm vậy nữa.”
Trình Sở Y nghĩ Khương Mặc Hiên đã hiểu lầm ý hắn.
Hắn không quan tâm chút phòng bị này của y, dù sao hai người bọn họ cũng chẳng thân thiết gì.
Hắn còn chẳng tin Khương Mặc Hiên, sao có thể bắt y tin hắn được? Hắn chỉ đang nghĩ con đường sau này phải đi làm sao?
“Thái tử, ngươi đả thảo kinh xà rồi.
Hà tổng quản bị tra khảo, chuyện này nhất định khiến cho thế lực đứng sau cái chết mẫu phi ngươi chú ý.
Việc điều tra đã khó càng thêm khó.”
“Ta biết, nhưng chuyện này không thể tránh khỏi.
Sau này vì mẫu phi, ta sẽ còn làm nhiều chuyện bất chấp hơn, miễn là có được kết quả.
“
Trình Sở Y khâm phục lòng hiếu thảo của Khương Mặc Hiên, lại nghĩ chuyện phụ thân hắn chết oan cùng với Khương Mặc Hiên không có liên quan gì, vậy mà hắn vừa nhìn thấy Khương Mặc Hiên liền khó chịu, thế này cũng ủy khuất cho y rồi.
Khương Mặc Hiên kể ra chỉ là một nạn nhân của số mệnh giống hắn.
Ai bảo bọn họ vừa sinh ra đã gánh hết mọi phần đen đủi nhất về mình?
“Không sao, ta tìm manh mối khác.” Trình Sở Y nói.
Ngay lúc này, nha hoàn của Tô Như Bảo hớt hơ hớt hải chạy đến nói Tô Như Bảo vừa ngất xỉu.
Khương Mặc Hiên vội vàng đứng lên đi theo nha hoàn đến Trữ Lan Viện.
Trình Sở Y không thèm quản đến.
Ở Trữ Lan Viện, Tô Như Bảo đã tỉnh lại, đang được Tô Như Thiện đút thuốc.
Khi Khương Mặc Hiên đến, Tô Như Thiện liền nhường chỗ cho hắn ngồi xuống giường.
Tô Như Bảo ngó Tô Như Thiện trách: “Thái tử đang ở chỗ thái tử phi, sao muội lại làm phiền thái tử vậy?” Rồi quay sang Khương Mặc Hiên: “Thái tử, thần thiếp đã không sao rồi.
Người hãy quay về chỗ thái tử phi đi.”
“Lần khác nói tiếp cũng được.
Ngự y nói nàng thế nào?” Khương Mặc Hiên hỏi.
“Chỉ là gần đây ăn ngủ không ngon, khí huyết bất thông thôi.
Uống chút thuốc sẽ khỏi, thái tử đừng lo.”
Tô Như Thiện chen vào hỏi: “Thái tử, thái tử phi không đến cùng người sao?”
“À…y đang dùng bữa.”
Khương Mặc Hiên hiểu vì sao Tô Như Thiện lại hỏi vậy.
Lúc nha hoàn đến báo, y đang ở cùng Trình Sở Y.
Thân là thái tử phi, nghe tin tỷ muội trong Trữ cung xảy ra chuyện thì ít nhất Trình Sở Y cũng nên đến xem qua một chút.
Đằng này, hắn lại nghiễm nhiên bỏ mặc như thể chẳng liên quan gì mình, thế này có phần không phải phép.
Tô Như Bảo nói: “Gần đây quan hệ giữa thái tử và thái tử phi tốt lên hẳn khiến bọn muội rất vui.
Bọn muội cũng muốn cùng thái tử phi thân thiết.”
Khương Mặc Hiên thấy nhột bèn thanh minh: “Y là do phụ hoàng ban hôn cho ta.
Ta không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật.” Tiếp đó liền đánh trống lảng hỏi, “Bảo nhi, sao nàng lại ăn ngủ không yên?”
“Người nhà đưa tin nói phụ thân gần đây bệnh nặng, thân làm nữ nhi gả xa nhà không thể ngày ngày ở bên người phụng dưỡng, thần thiếp cứ thấy ray rứt không yên.”
Tô Như Thiện cũng nói: “Tỷ tỷ biết thái tử đang bận rộn chuẩn bị khảo thí nên mới không nói ra, tâm bệnh ủ lâu ngày dẫn đến ngất xỉu.
Hay là người đưa bọn muội về thăm phụ thân một lần được không? Dù gì bọn muội theo người đã lâu mà cho đến giờ vẫn chưa lần nào về thăm nhà.
Ít ra thì thái tử phi mới đến còn được người đưa về thăm phủ quốc sư.”
Tô Như Bảo lại trách: “Thiện nhi, muội nói năng nhăng cuội gì vậy? Thái tử bận nhiều việc như vậy mà.”
Khương Mặc Hiên nghĩ từ đây đến kỳ khảo thí còn một thời gian nữa, tạm thời cũng không bận rộn gì.
Chuyện về mẫu phi lại mất manh mối, vậy ra ngoài cung hít thở chút khí trời cũng hay.
Y đang định đồng ý, chợt khựng lại vì nhớ tới câu nói sau cùng của Tô Như Thiện.
Mặc dù y không ưa Trình Sở Y là thật, nhưng đưa thái tử phi về thăm nhà là chuyện nên làm sau khi đại hôn, vì Trình Sở Y mới là chính phi đường đường chính chính của y.
Tô Như Thiện chỉ là thị thiếp, đòi hỏi đặc ân này có chỗ không thỏa đáng.
Nếu để Khương Linh Đế biết nhất định sẽ trách tội y tôn ti bất phân, làm xằng làm bậy.
Bất quá, nghĩ lại thì Trình Sở Y cũng quá hống hách rồi.
Mấy ngày nay thái độ với y đều không tốt, lẽ nào cho rằng y cần hắn nên đang lên mặt làm cao? Phải dạy cho hắn biết trong Trữ cung này không chỉ có mình hắn.
Y có thể đưa hắn về thăm phủ quốc sư thì cũng có thể đưa thị thiếp về thăm nhà, để hắn khỏi tự mãn xem như bản thân là nhất rồi.
Khương Mặc Hiên bất chấp bị Khương Linh Đế trách tội vẫn đáp ứng: “Được, ngày mai ta sẽ sắp xếp.”
Tô Như Bảo và Tô Như Thiện mừng rỡ cảm tạ rối rít.
Sau khi Khương Mặc Hiên đi, Tô Như Bảo vén chăn ngồi dậy, bước lại gương chỉnh chu tóc tai.
Tô Như Thiện cười nói với Tô Như Bảo: “Tỷ tỷ lo xa rồi.
Muội cảm thấy thái tử đối với thái tử phi vẫn ghét bỏ như vậy, sẽ không ảnh hưởng gì tới địa vị của chúng ta đâu.”
“Thái tử dù sao vẫn sợ hoàng thượng, mà hoàng thượng lại chống lưng cho thái tử phi.
Tình hình này đối với tỷ muội chúng ta không khả quan.”
Tô Như Thiện vuốt cây trâm trên tóc nói: “Thế thì sao? Trước khi thái tử phi đến đây chúng ta đã đuổi đi vài người rồi.
Nữ nhân xinh đẹp thế nào đều không đấu lại chúng ta, huống chi là một nam nhân? Hoàng thượng có chiếu cố y đến mấy cũng vô dụng.
Tuy rằng hiện tại hoàng thượng có ý khinh thường chúng ta, không cho phép chúng ta vì thái tử sinh con, nhưng nhi tử tương lai của thái tử vẫn phải do hai tỷ muội chúng ta sinh ra.
Tên nam nhân đó làm sao mà sinh nổi? Đợi qua vài năm, hoàng thượng băng hà, thái tử lên ngôi không còn bị ai kèm cập, muốn cho chúng ta danh phận nào mà không được?”
Tô Như Bảo gật nhẹ: “Đã đợi bấy lâu cũng không ngại đợi thêm.
Chỉ mong chúng ta có ngày trở thành phượng hoàng bay cao, nếu không sẽ phụ đi sự kỳ vọng mà phụ thân đặt trên người chúng ta.”
Hôm sau, Khương Mặc Hiên đưa Tô Như Bảo và Tô Như Thiện rời cung cũng không cho người báo tiếng nào với Trình Sở Y.
Bẵng đi hai hôm, Trình Sở Y cùng Sấu Tử đến hoa phòng hỏi chuyện Tùng ma ma và các cung nữ cũ theo hầu Du Ngọc phi, trên đường về mới tình cờ nghe đám thị vệ nhắc đến.
Đám thị vệ nói thái tử sủng ái hai thị thiếp còn hơn cả thái tử phi.
Chỉ là phụ thân của thị thiếp bị bệnh cũng gác bỏ việc khảo thí đưa họ về thăm.
Từ kinh thành đến Giang Liêu cả đi lẫn về ít nhất cũng mất bốn năm ngày đường.
Trình Sở Y nghe xong không vui.
Sấu Tử lẽo đẽo theo hỏi hắn: “Thái tử phi, thái tử lại làm người