Hạ Chí bình tĩnh nhìn nam sinh ngồi giữa hàng thứ hai. Nam sinh này đeo kính đen, tròng kính rất dày, hẳn là bị cận thị nặng lắm. Mặc dù cậu ta ngồi nhưng vẫn có thể đoán được dáng người cậu ta không cao còn có chút nhỏ gầy. Nhưng chính nam sinh này lại nhìn Hạ Chí bằng ánh mắt khiêu khích lúc này.
Nam sinh này vừa dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Hạ Chí, lại vừa đem một máy Laptop Apple từ đầu gối đặt lên bàn. Sau đó cậu ta vừa dùng hai tay gõ bàn phím, vừa tiếp tục nói: "Ông tên là Hạ Chí, 22 tuổi, từ tiểu học đến cao trung đều là tốt nghiệp ở trường học dở tệ không có bất kì tiếng tăm nào và không đi học đại học. Chỉ nhận được bằng tốt nghiệp thông qua các kì kiểm tra, đến năm nay mới lấy được giấy chứng nhận tư cách giáo viên. Cho đến bây giờ, ông không có kinh nghiệm gì về công việc. Từ khi lớp thiên tài thành lập đến nay đã từng có hai mươi ba chủ nhiệm lớp. Bất kỳ ai trong bọn họ đều còn lợi hại hơn ông, bọn họ ở lại chỗ này lâu nhất là gần hai tháng, ngắn nhất là không đến ba ngày chính là Lý Phương xém chút nữa nhảy lầu. Nhưng ông có cảm giác mình như anh hùng cứu mỹ nhân, liền cho rằng mình không bình thường hay không?"
Nam sinh rõ ràng nói bằng giọng kiêu căng. Mặc dù cậu ta ngồi dưới bục, nhưng giờ phút này cậu ta có vẻ đang dùng thái độ như đang nhìn Hạ Chí từ trên cao. Cậu ta nói một cách thong thả, tỏ ra mình đâu vào đấy như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của cậu ta.
-"Ông thật sự chẳng có gì ghê gớm, nhưng tôi sẽ làm cho ông trở nên không giống người thường và tôi sẽ làm cho ông không thể ở lại lớp chúng tôi thêm một giờ nào nữa!" Nam sinh cười lạnh: "Bây giờ nếu ông biết điều thì hãy lập tức rời khỏi nơi này, nếu không..."
-"Nếu không thì sao?" Hạ Chí rốt cục cũng nói nên lời, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
"Nếu không, chuyện ông làm chuyện hư hỏng với hiệu trưởng sẽ không ai mà không biết!" Nam sinh vừa gõ lấy bàn phím, vừa cười lạnh, "Sở dĩ ông có thể tới nơi này làm giáo viên chỉ là do hiệu trưởng mà thôi. Không thể không nói rằng vị hiệu trưởng kia của chúng tôi thật sự là đồ ngực to mà không có não, thế mà lại coi trọng ông. Mà cô ta còn ngu xuẩn hơn khi hai người mướn phòng thì sẽ quay lại. Còn ông lại ngốc đến mức gửi video bằng hộp thư đưa cho cô ta. Ông có biết rằng muốn hack vào hòm thư của một người đơn giản lắm không?"
Trong phòng học vẫn rất yên tĩnh, những học sinh khác cũng không nói chuyện. Tỏ ra chuyện này không liên quan đến mình. Nhưng đối với trận xích mích này, có lẽ bọn họ đã biết kết quả và tin chắc người chủ nhiệm lớp mới tên Hạ Chí này chẳng mấy chốc sẽ rời đi.
Nam sinh hiện rõ nét mặt hưng phấn. Cậu ta nhìn Hạ Chí để xem vẻ mặt sợ hãi của Hạ Chí. Cậu ta thậm chí đã làm tốt những gì cậu ta chuẩn bị cho Hạ Chí. Lúc này, đối với nam sinh này mà nói thì dường như thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay của cậu ta và cậu ta rất thích cảm giác thống trị thiên hạ. Mặc dù thứ được gọi là thiên hạ thật sự chỉ là một gian phòng học mà thôi.
Nhưng nam sinh lập tức liền thất vọng, Hạ Chí không hề sợ hãi, hắn chỉ bình tĩnh nhìn nam sinh rồi thản nhiên hỏi: "Nói xong chưa?"
-"Tôi vốn định cho ông một cơ hội. Nhưng thật đáng tiếc, tôi rất bất mãn với thái độ của ông hiện giờ!" Nam sinh lạnh lùng nhìn Hạ Chí, cậu ta đặt tay lên bàn phím rồi gõ một cái: "Bây giờ, tôi chính thức tuyên bố ông xong đời rồi!"
"Tích tích..."
"Leng keng..."
Trong phòng học vang lên các âm thanh, hầu như mỗi người đều lập tức lấy điện thoại di động ra và mở tin nhắn. Nam sinh này thì dùng ánh mắt xem thường nhìn Hạ Chí, tiếp tục nói: "Tôi đã đem đoạn video kia phát cho tất cả giáo viên và học sinh ở Cao Trung Minh Nhật, bọn họ lúc này đang truyền bá video ra ngoài với tốc độ nhanh nhất. Ông cùng vị hiệu trưởng xinh đẹp kia đều xong đời rồi!"
Nam sinh này không hề che giấu vẻ đắc ý của mình: "Nhớ kỹ rằng người làm ông xong đời được gọi là..."
-"Cậu được gọi là Vương Tử Quốc." Hạ Chí bình tĩnh tiếp lời: "Biệt danh của cậu là quốc vương ở lớp. Cậu là lớp trưởng lớp 12A1, cậu sở dĩ có thể trở thành lớp trưởng là bởi vì cậu luôn luôn có thể đuổi chủ nhiệm lớp mới đi nhanh nhất. Và thỏa thuận giữa các bạn là ai có thể đuổi chủ nhiệm lớp đi sẽ liền đảm nhiệm lớp trưởng. Thân là một Hacker ở thời đại công nghệ thông tin này, cậu luôn luôn có ưu thế như lúc cậu cướp mất điện thoại Lý Phương rồi công khai tấm ảnh riêng tư của cô ấy."
Hạ Chí nhìn chằm chằm Vương Tử Quốc, trong ánh mắt có chút lạnh nhạt, giọng nói thản nhiên giễu cợt: "Một giáo viên xinh đẹp thế này vậy mà cậu cũng muốn đuổi đi, chẳng trách cậu đã 18 tuổi rồi mà chưa có bạn gái. Biệt danh quốc vương kia của cậu hay là cho người khác đi, không có quốc vương nào sẽ cô độc cả đời như cậu đâu."
Vài tiếng cười khẽ vang lên rõ ràng trong phòng học yên tĩnh. Tiếng cười kia làm sắc mặt Vương Tử Quốc trở nên khó coi. Điều này rõ ràng đang chế giễu cậu ta, quan trọng nhất chính là Vương Tử Quốc thật sự không có bạn gái. Câu nói này của Hạ Chí có thể đã đâm trúng nỗi đau của cậu ta.
-"Ông có cái gì tốt mà đắc ý?" Vương Tử Quốc rõ ràng đang tức giận: "Coi như ông bây giờ đã có bạn gái, vậy thì sẽ thế nào? Các người sẽ mất hết danh dự mà thôi. Và ông cảm thấy khi ông làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, Thu Đồng sẽ đi cùng với ông nữa sao? Ông sẽ đợi đến lúc bị quăng đi!"
-"Ít nhất tôi đã từng có bạn gái rồi." Hạ Chí cười nhàn nhạt: "Vả lại để cho cậu phải thất vọng rồi vì cho dù là tôi hay hiệu trưởng xinh đẹp
cũng sẽ không mất đi danh dự. Ngược lại là cậu, cậu có lẽ nên nhìn chung quanh một chút, nhìn xem các bạn học của ngươi. Ánh mặt bọn họ nhìn cậu không như trước kia đúng không?"
-"Tôi xem ông còn có thể liều chết bao lâu..." Vương Tử Quốc cười lạnh một tiếng, nhưng cũng nhìn xung quanh theo bản năng để xem xét. Cậu ta đột nhiên ngậm miệng lại bởi vì cậu ta phát hiện mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu.
Tại lớp thiên tài, thân là lớp trưởng, Vương Tử Quốc vẫn rất có địa vị, cũng không phải bởi vì chức vị lớp trưởng này mà là bởi vì Vương Tử Quốc là Hacker. Dù cho những người khác cũng được gọi là thiên tài nhưng máy tính là một hạng cao hơn. Không ai có thể vượt qua Vương Tử Quốc. Mọi người đều có chút sợ hãi Vương Tử Quốc vì dù máy tính hay là trên điện thoại di động của họ, ít nhiều gì cũng không thể công khai.
Mặc dù trong lòng mọi người thật sự không ai phục ai. Nhưng bên ngoài mọi người ít nhất vẫn khách sáo với Vương Tử Quốc. Và bây giờ Vương Tử Quốc cũng cảm giác được bầu không khí cả phòng học cũng thay đổi, ai cũng đang nhìn cậu ta nhưng ánh mắt lại làm cho Vương Tử Quốc cảm thấy không ổn, bởi vì đó là một ánh mắt khinh bỉ!
-"Các cậu nhìn tôi làm gì?" Vương tử quốc tức giận hỏi.
-"Bởi vì bọn họ vừa mới phát hiện cậu chỉ là một tên hèn nhát mà thôi." Hạ Chí tiếp lời không chút hoang mang, trong giọng nói rõ ràng đang giễu cợt: "Cậu cho rằng mình là quốc vương nhưng chỉ là bên trong thế giới hư ảo mà thôi. Trong hiện thực, khi cậu gặp những tên côn đồ cũng không dám phản kháng và chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ. Hèn nhát như cậu làm sao có khả năng nhận được sự tôn trọng của họ?"
-"Ông..." Sắc mặt Vương Tử Quốc trở nên tái nhợt rồi đột nhiên nhớ tới điều gì đó và vội vàng gõ lên máy tính nhanh gấp mấy lần. Sau đó cậu mở ra một đoạn video mà cậu ta cho rằng là video Hạ Chí cùng Thu Đồng mướn phòng.
Vài giây sau, khi Vương Tử Quốc nhìn thấy hình dáng quen thuộc trong video, sắc mặt càng thêm tái nhợt, kia là một đoạn video im ắng và tầm nhìn hạn hẹp hơn. Cho dù không đến một phút nhưng đó là một màn quỳ trên mặt đất và cầu xin người khác của cậu ta được quay lại rõ ràng. Chuyện này đã xảy ra ba ngày trước đó!
Vương Tử Quốc đột nhiên phản ứng rồi vội vàng gõ bàn phím cấp tốc. Nhưng vào lúc này, màn hình máy vi tính trở nên đen. Ngay sau đó, máy tính cậu ta bắt đầu tự động xóa bỏ số liệu. Cho dù Vương Tử Quốc làm gì cũng không thể ngăn cản. Mà thân là một Hacker, Vương Tử Quốc liền hiểu được đây là do người khác hack!
Không chịu nổi việc mình bị truyền bá khắp internet nhanh chóng, Vương Tử Quốc cảm thấy thể xác lẫn tinh thần mình lạnh ngắt. Vương quốc hư ảo mà cậu ta đã tạo nên liền nhanh chóng sụp đổ.
-"Là ông!" Vương Tử Quốc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, nghiến răng nghiến lợi: "Là ông làm đúng không?"
-"Không, là cậu làm." Hạ Chí cười xán lạn: "Là do cậu hack vào hòm thư của tôi và đem đoạn video kia đi truyền bá khắp nơi, cậu là người đưa bản thân mình vào thế như thế. Tất cả đều là do cậu tự làm tự chịu. Tôi sẽ không đi so đo với cậu, bởi vì lúc cậu tùy ý công khai tấm ảnh riêng tư của cô Lý Phương thì cậu nên nghĩ đến một ngày kia cậu cũng sẽ bị người khác công khai."
Dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Bây giờ, đến lượt tôi đến hỏi cậu, cậu đã từng cảm thấy mình rất lợi hại đúng không?"
Vương Tử Quốc sắc mặt tái nhợt, không trả lời.
-"Thân là chủ nhiệm lớp của các bạn, bây giờ tôi dạy cho các bạn một điều. Đó chính là sự lợi hại không phải là cảm giác, mà là sự thật." Hạ Chí chậm rãi nói: "Vương Tử Quốc, hãy nhớ kỹ đây chính là bản chất khác nhau giữa tôi và cậu. Cậu chẳng qua là cảm thấy mình lợi hại, nhưng tôi thật sự rất lợi hại."
-"Ông đừng đắc ý, chúng ta vẫn chưa xong đâu!" Vương Tử Quốc nổi giận gầm lên một tiếng. Sau đó một tay cầm máy tính rồi đứng dậy phóng ra khỏi phòng học. Hiển nhiên rằng cậu ta cảm thấy không có cách nào để tiếp tục ở lại trong phòng học. Cho dù những bạn học khác đều không nói gì, nhưng Vương Tử Quốc, người có địa vị cao nhất ở lớp này đã biến mất không còn dấu vết.
Hạ Chí cũng không ngăn cản Vương Tử Quốc rời đi, hắn đợi Vương Tử Quốc biến mất cửa ở phòng học rồi chậm rãi nhìn những học sinh khác trong phòng học một chút và nói: "Bây giờ, tôi tuyên bố một chuyện, Vương Tử Quốc không còn là lớp trưởng lớp 12A1. Và về việc tuyển lớp trưởng mới, tôi sẽ chỉ định trong một tuần lễ."
Không một người nói chuyện, nhưng mỗi học sinh đều hiểu ý của Hạ Chí. Hạ Chí muốn nói cho bọn họ rằng sau này, cái lớp này sẽ do cậu ta định đoạt.
-"Hạ Chí, cậu ra đây cho tôi!""Âm thanh tức giận phá vỡ sự yên lặng. Tại cửa phòng học, xuất hiện một mỹ nữ xinh đẹp gợi cảm.