Người dịch: Yuto ~
"Dựa vào thứ gì để đuổi học cậu sao?" Hạ Chí cười lạnh: "Ngược lại tôi muốn hỏi cậu, dựa vào cái gì mà không đuổi cậu đi? Hành vi của cậu trong trường này hai năm qua, tôi chí ít có thể tìm ra một trăm lý do đuổi cậu. Nói cậu là rác rưởi, đối với cậu chắc là khen ngợi!"
-"Ông không có khả năng đuổi tôi, cha tôi đã tài trợ rất nhiều cho trường!" Cao Tuấn phẫn nộ tiếp lời Hạ Chí: "Lúc trước hiệu trưởng Thu đã cam kết mặc kệ như thế nào cũng sẽ không đuổi học tôi!"
-"Ồ, việc này thật đơn giản, người nào cam kết với cậu thì đi tìm người đó chứ sao." Hạ Chí vẻ mặt lơ đễnh: "Tôi không hề cam kết, vị hiệu trưởng xinh đẹp lúc này cũng không cam kết. Cho nên là, Cao Tuấn, chúc mừng cậu lần nữa, cậu đã bị đuổi học."
-"Thu Minh đã chết, ông nói tôi phải tìm đến ai đây?" Cao Tuấn càng thêm tức giận.
-"Nói đến đây, lúc này tôi muốn tìm hiệu trưởng xinh đẹp để làm thủ tục đuổi học, cậu có muốn đi cùng không?" Hạ Chí vẫn không nhanh không chậm: "Nói không chừng hiệu trưởng mới sẽ không đồng ý đuổi cậu đâu, cậu có muốn xem thử hay không?"
Trong phòng học, không ít người nói thầm, tại sao vị chủ nhiệm mới này cảm giác thật vô sỉ, lúc đầu để người ta tìm hiệu trưởng Thu Minh, nhưng lão hiệu trưởng đã chết, lúc này lại để Cao Tuấn tìm hiệu trưởng Thu Đồng. Vấn đề là, Thu Đồng là bạn gái ông ta!
-"Ông nghĩ tôi ngu sao?" Cao Tuấn cắn răng nghiến lợi nhìn Hạ Chí: "Ông cùng Thu Đồng ngủ chung giường, cô ta đương nhiên sẽ giúp ông, cô ta sẽ để cho ông đuổi học tôi!"
-"Cậu cho rằng cậu không ngốc ư?" Hạ Chí có chút ngạc nhiên rồi nhìn Cao Tuấn, lập tức gật đầu nhẹ: "Cũng đúng, kẻ đần độn sẽ không hề biết mình ngốc."
-"Ông..." Cao Tuấn trừng mắt nhìn Hạ Chí, trông rất phẫn nộ, nhưng chỉ nói ra một từ và nhịn xuống.
Sắc mặt Cao Tuấn dao động một lúc, cơn giận trong mắt có vẻ đang từ từ mất đi. Khoảng chừng 30 giây sau, cậu ta mới mở miệng lần nữa, giọng trầm xuống: "Tôi phải làm sao để ông mới bằng lòng không đuổi tôi đây?"
Ánh mắt Thiệu Phong đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Cao Tuấn, lúc này Cao Tuấn lại nói năng nhẹ nhàng sao? Cậu ta quen biết Cao Tuấn mấy năm, và đây là lần đầu tiên cậu thấy Cao Tuấn nói chuyện bằng giọng nói này.
-"Tôi đã đuổi cậu, ván đã đóng thuyền. Bây giờ cậu cầu xin tôi cũng vô ích." Hạ Chí thản nhiên nói, âm thanh không lớn nhưng lại đủ để cho mỗi học sinh trong phòng học nghe được.
Trước đó những người khác không hề nghe rõ lời Cao Tuấn. Bây giờ ai nấy đều kinh ngạc, Cao Tuấn thế mà lại cầu xin chủ nhiệm lớp mới? Điều này, điều này sao có thể? Cái tên này mà lại cầu xin người khác sao?
-"Tôi van ông lúc nào cơ?" Cao Tuấn có chút tức giận, giọng nói không tự chủ lớn một chút:"Còn nữa, ông đừng nói là ván đã đóng thuyền. Dù cho ông đã quyết định nhưng ít nhất hiệu trưởng còn phải quyết định nữa. Dù cho hiệu trưởng cũng đã quyết định, nhưng các ông còn không chính thức đuổi học tôi!"
-"Ồ? Hóa ra cậu không cầu xin tôi à!" Hạ Chí hiểu ra: "Vậy được rồi, thật sự cậu nói không sai. Nếu muốn khai trừ cậu, quả thực vẫn cần có thủ tục chính thức. Vậy thì, nếu cậu không muốn bị đuổi học, cậu có thể cầu xin tôi một chút."
Thiệu phong dùng một ánh mắt quỷ dị nhìn Hạ Chí, người này mà là giáo viên sao? Làm gì có giáo viên nào ngang nhiên dọa đuổi học sau đó lại muốn học sinh cầu xin ông ta?
-"Tôi sẽ không cầu xin ông!" Cao Tuấn cắn răng: "Sĩ khả sát bất khả nhục..."
-"Dừng lại đi, loại vô dụng như cậu không xứng đáng là chiến sĩ!" Hạ Chí không kiên nhẫn ngắt lời Cao Tuấn: "Không cầu xin tôi thì cút ngay đi, tôi sẽ đem tin cậu bị đuổi học báo cho cha cậu."
-""Tên họ Hạ, ông đừng khinh người quá đáng!" Cao Tuấn nắm chặt nắm đấm lần nữa, nhưng nắm đấm phải truyền đến cơn đau kịch liệt. Cơn đau nhức này dường như đang nhắc nhở về cảnh cậu ta đã trải qua. Nắm đấm tay phải của cậu thật sự không gãy xương, nhưng bây giờ vẫn có thể cảm giác được đau đớn.
-"Khinh người quá đáng hử?" Hạ Chí cười lạnh: "Cao Tuấn, cậu cướp bạn gái thầy Hồ rồi còn cố ý khoe khoang trước mắt ông ta. Đó mới là khinh người quá đáng. Và tôi chẳng qua là đang thực hiện trách nhiệm của một giáo viên bình thường mà thôi."
Đến gần Cao Tuấn một bước, Hạ Chí lạnh lùng nhìn Cao Tuấn, tiếp tục nói ra: "Hơn nữa, cho dù tôi khinh người quá đáng, còn cậu thì thế nào? Cuối cùng cậu vẫn không thể cầu xin tôi."
-"Tên họ Hạ, tôi chẳng qua là không đọc sách, đến lúc đó mất cả chì lẫn chài. Tôi sẽ nói ra chuyện ông ăn bám rồi làm xằng làm bậy thể phạt học sinh cho phóng viên. Ông cho rằng ông sẽ có kết quả tốt sao?" Cao Tuấn tức giận, trong giọng nói đang uy hiếp rõ ràng.
-"Thật sao?" Hạ Chí thời ơ, vẻ mặt càng lộ vẻ khinh thường: "Vậy cậu đi tìm phóng viên đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của tôi."
Sắc mặt Cao Tuấn dao động lần nữa, hắn quay đầu nhìn rồi suy nghĩ, nhưng chẳng biết tại sao, cuối cùng cậu ta vẫn không hề rời đi.
-"Tên họ Hạ, xem như ông lợi hại, coi như tôi cầu xin ông, được không?" Sau nửa phút, Cao Tuấn cắn răng nói ra.
Thiệu Phong trợn mắt há hốc mồm, đầu Cao Tuấn bị nhúng nước rồi hay sao? Thế mà lạ thật sự mở miệng cầu người?
Trong phòng học xôn xao, hiện tại mỗi người đều đang chăm chú nhìn tình huống bên này, ngay cả nữ sinh xinh đẹp nhìn sách giáo khoa cũng không ngoại lệ. Và rất hiển nhiên, ai cũng không nghĩ Cao Tuấn sẽ cầu Hạ Chí. Đối với học sinh bình thường mà nói, đuổi học đúng là xử phạt rất nghiêm khắc. Nhưng đối với những học sinh lớp cường hào này mà nói, cho dù có bị đuổi học thì cũng không có gì lớn lao, tội gì phải mở miệng cầu xin giáo viên?
Đặc biệt là Cao Tuấn, người này cả ngày đi cản trở giáo viên. Trước đó thì
trực tiếp cướp lấy bạn gái xinh đẹp trước thầy Hồ chủ nhiệm lớp. Bây giờ, cậu ta đang yếu thế trước chủ nhiệm mới còn chưa tính, thế mà còn ăn nói khép nép cầu người? Điều này thật không bình thường?
-"Cao Tuấn làm sao vậy?"
-"Đầu óc bị bệnh thôi!"
-"Cậu ta thật sự cầu xin giáo viên sao? Thế mà lại sợ bị đuổi hả?"
-"Vừa bị lão sư đánh rồi bị đần à."
...
Trong phòng học, mọi người đã bắt đầu bàn luận khe khẽ. Mà ở cửa ra vào, Cao Tuấn đỏ mặt, lộ ra dáng vẻ khó chịu. Nhưng đối với việc cậu ta cầu xin, Hạ Chí lúc này không có phản ứng, ông chỉ là lẳng lặng nhìn cao tuấn. Trong ánh mắt của ông, có chút chế giễu. Trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Nghe các bạn bàn luận, cảm giác bị Hạ Chí chế giễu và khinh thường, Cao Tuấn cảm giác khuôn mặt nóng bừng, cứ như bị bọn họ tát vào mặt. Cậu ta nhìn hằm hằm vào Hạ Chí, đột nhiên gầm nhẹ lên một tiếng: "Tên họ Hạ, tôi đã cầu xin ông, ông còn muốn như thế nào nữa?"
-"Nếu cậu trực tiếp rời đi, tôi sẽ cảm thấy cậu có chút mạnh mẽ." Hạ Chí mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt: "Đáng tiếc, cuối cùng cậu vẫn chứng minh mình không còn gì khác, ngay cả cách cầu xin người khác cũng không biết."
Nói đến đây, giọng điệu Hạ Chí đột ngột thay đổi rồi trở nên lạnh lùng: "Cao Tuấn, muốn cầu xin người thì hãy làm thật tốt. Nếu không muốn xin tôi, thì hãy cút đi rồi về xin cha cậu, xem ông ta còn muốn để lại tài sản cho cậu hay không!"
-"Ông, ông làm sao..." Sắc mặt Cao Tuấn thay đổi, trên mặt vẫn tức giận, nhưng còn nhiều hơn khó mà tin được.
-"Ở Cao Trung Minh Nhật, cậu nở mày nở mặt, nhưng cha cậu sớm đã thất vọng về cậu đến tột cùng. Rõ ràng ông ta đã nói cho cậu, nếu cậu lần nữa bị đuổi khỏi trường học, thì tất cả tài sản ông ta sẽ không để lại cho cậu. Nhưng cậu lại ỷ vào lệ cũ Cao Trung Minh Nhật chưa hề đuổi học sinh và làm xằng làm bậy ở trường!" Hạ Chí mắt lạnh nhìn Cao Tuấn: "Hiện tại, cậu biết được mình thật sự bị đuổi học, liền sợ hãi. Bởi vì rất rõ ràng, không có tài sản mấy trăm triệu của cha cậu, cậu chẳng phải là cái gì!"
Sắc mặt Cao Tuấn tái nhợt, cơn giận trên mặt vô tình biến mất, lộ ra vẻ sợ hãi. Cuối cùng cậu ta cảm thấy, từ khi bắt đầu, vị chủ nhiệm mới này đã biết được nhược điểm lớn nhất của cậu ta. Một khi bị trường học đuổi đi, cậu sẽ không có gì cả. Mà tình cảnh kia, cậu ta ngay cả nghĩ đến cũng không dám suy nghĩ!
-"Hóa ra chuyện là như vậy!""
-"Chẳng trách sao Cao Tuấn sợ bị đuổi học...""
-"Lạ thật, chúng ta quen biết Cao Tuấn lâu như vậy cũng không biết chuyện này, chủ nhiệm lớp làm sao mà biết được?"
"Ai biết được? Thầy Hạ này có vẻ như đã chuẩn bị cả rồi!"
Trong phòng học, đám người lại bắt đầu bàn luận, vị chủ nhiệm lớp cho dù mới xuất hiện không đến mười phút, lại lần lượt để bọn họ nhìn với đôi mắt khác.
-"Ông, ông..." Cao Tuấn nhìn Hạ Chí và muốn nói điều gì, rồi dường như lại không biết nên nói cái gì cho phải.
-"Vì trước đó cậu bị đuổi học, tôi là thầy của cậu." Hạ Chí giọng điệu bình tĩnh.
-"Thầy Hạ..." Cao Tuấn chật vật xưng hô thế này. Cậu ta đã hoàn toàn không còn hung hăng kiêu ngạo như trước và cúi đầu, so với bị đánh hồi nãy, còn uể oải hơn.
-"Yêu cầu tôi ngay, đừng lãng phí thời gian của tôi." Hạ Chí có chút lười biếng. Hiển nhiên với ông ta mà nói, Cao Tuấn cầu hay không, thật sự cũng không đáng kể.
-"Thầy Hạ, tôi, tôi..." Cao Tuấn cắn răng, sau đó quyết tâm, cuối cùng nói ra: "Thầy Hạ, tôi cầu xin ông đừng đuổi học tôi."
Vẻ mặt Thiệu Phong quái lạ, chỉ có điều lần này cậu ta không cảm thấy quá ngạc nhiên, ai bảo thầy Hạ hoàn toàn nắm lấy số mệnh Cao Tuấn?
-"Nói lớn một chút." Hạ Chí thản nhiên nói.
Gương mặt đẹp trai của Cao Tuấn co giật một chút. Nhưng lần này, cậu ta không do dự, khẽ cắn môi, lập tức nói lớn hơn: "Thưa thầy Hạ, cầu xin thầy đừng đuổi học tôi, được chứ?"
Âm thanh này dù không quá lớn, nhưng lại đủ để cho mỗi người trong phòng học đều nghe được rõ ràng.
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, đối với cách làm này của Cao Tuấn, mọi người cũng không có cảm xúc gì, bọn họ chỉ là nhìn xem Hạ Chí, nghĩ thầm chuyện này nên tính là kết thúc không? Xem ra, vị chủ nhiệm mới này chỉ là muốn cho mọi người thấy quyền uy, mà không hề nghi ngờ, hắn hiện tại đã đạt đến mục đích này.
Cao Tuấn cũng đang nhìn Hạ Chí, nhẹ nhàng thở ra. Có một số việc cảm thấy khó nói ra, nhưng một khi đã nói thì liền cảm thấy không quan trọng. Xem ra nỗi phiền toái của cậu ta đã được giải quyết.
Ba mươi ánh mắt nhìn cậu chăm chú, Hạ Chí đột nhiên cười rồi sau đó chậm rãi nói ra hai chữ.