Tại căn phòng bằng gỗ được tạo ra từ dị năng Mộc hệ. Hoàng Hải Đăng và Uông Bá đang bàn về cuộc chiến trước đó.
Hoàng Hải Đăng đã căn dặn các binh sĩ từ trước, ai nấy đều răm rắp nghe theo.
“ Ngươi nói thật chứ, là một vị cao thủ vô tình đi ngang qua, còn giúp ngươi có được dị năng?”
Hoàng Hải Đăng bày ra khuôn mặt hoài niệm, nói.
“ Hoàn toàn chính xác. Không những ta mà một vài binh sĩ cũng có khả năng tương tự.”
Uông Bá nghe thấy, hai hàng chân mày giật lên liên tục. Bộ não suy nghĩ mãi cũng không biết được là ai.
Người không có Linh Hải mà có thể có được sức mạnh, điều này hắn ta chưa từng nghe qua.
Uông Bá tự đưa ra giả thuyết rằng năng lực này sẽ tồn tại không lâu.
Giống như cho hắn một cái bể chứa linh lực, sức mạnh. Sử dụng đến một ngày nào đó thì cái bể sẽ cạn kiệt.
Bởi vì bản thân không có Linh Hải, nên sẽ không thể nào tự hồi phục linh lực cho bể chứa tạm thời được.
Đồ giả vẫn là đồ giả.
Thế là Uông Bá cũng không nói gì thêm. Mật chỉ mà thừa tướng giao cho hắn chính là bắt Hoàng Hải Đăng đổi trắng thay đen. Bảo rằng trong quân đội có cao thủ ẩn danh, ra tay giết giặc. Mà không ai khác chính là cao thủ của thừa tướng phái tới.
Hoàng Hải Đăng nghe xong nhếch một bên mép, nói.
“ Ngươi trở về nói với phụ thân của ta rằng,… hài nhi bất hiếu, bản thân vô dụng không thể phụng dưỡng người đến khi người xuống lỗ.”
Nói xong Hoàng Hải Đăng giả bộ lau đi nước mắt, giọng điệu nhấn nhá nói.
“ Chỉ mong người luôn “khoẻ mạnh”, mọi sự đều “ trót lọt”.”
Uông Bá không thèm nói lại, chỉ lặng lẽ rời đi. Bởi vì nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Uông Bá ra ngoài liền cấp tốc trở về báo cáo. Tiếc là hắn không thể thấy được những điều bất ngờ khác từ thành Tô Định.
Nếu hắn đặt chân đến cổng bắc, chắn chắn sẽ lòi ra hai con mắt, bởi vì ở đây một con kênh dài rộng đang sắp sửa được hoàn thành.
Chưa hết, còn có mấy cái lò nung kim loại ở đằng trước tường thành.
Trước tiên là binh sĩ Thổ hệ tạo ra những khuôn đúc mũi tên to tướng. Chiều rộng lớn nhất bằng một gang tay.
Sau đó binh sĩ Kim hệ lại tạo ra những khối kim loại xù xì. Bởi vì chưa dùng dị năng được thành thục cho nên tạo nên chưa thể tạo ra hình thù phức tạp được.
Binh sĩ Hoả hệ sẽ không ngừng ngưng tụ ra lửa để nung chảy kim loại.
Kim loại bị nung chảy sẽ được rót vào khuôn, tạo ra những mũi tên thô. Sau đó mũi tên được đem đi mài cho bén nhọn.
Binh sĩ Mộc hệ lại tạo ra những trụ gỗ tròn dài, chính là để làm thân mũi tên.
Bởi vì dị năng tạo ra không có tạp chất, cho nên mũi tên đều đạt đến mức tối ưu.
Hoàng Hải Đăng đang định tạo ra một cái Nỏ Cơ Giới. Với kích cỡ lớn của nó, chính là một vũ khí thủ thành lợi hại.
Thế nhưng việc đau đầu nhất hiện tại chính là dây nỏ.
May mắn trong số phần thưởng được có 1000 đồng vàng, cơn đau đầu đã lập tức được giải quyết.
1 đồng vàng bằng 100 đồng bạc.
1 đồng bạc bằng 100 đồng xu.
Cứ 2 xu thì được một cái bánh bao.
Cho nên 1000 đồng vàng tương đương với 5 triệu cái bánh bao.
Con số nói nhỏ không hề nhỏ, nói lớn không lớn lắm.
Thế nhưng một vấn đề nữa lại xuất hiện, ai sẽ là người đi mua số lượng lớn dây nỏ đó.
Một trong số các binh sĩ ư?
Họ bản chất chính là những nông dân, ăn học không đến nơi đến chốn.
Hai thị nữ bên cạnh ư?
Họ cũng không hơn đám binh sĩ kia là bao.
Hoàng Hải Đăng suy nghĩ nát óc, một lúc sau hắn như tìm ra được cách giải quyết, liền nở một nụ cười tươi.
“ Đúng rồi, nàng ta chắc chắn sẽ phù hợp.”
Người Hoàng Hải Đăng nói đến không ai khác là Lâm Tuyết Lạc.
Sau vụ mây mưa với nàng ta, thì Hoàng Hải Đăng chưa có gặp lại.
Hắn không phải là tên cuồng dâm, suốt ngày chỉ biết đến làm chuyện người lớn.
Ngoại trừ lần đó hắn tinh thần liên tục bị đả kích, cộng với lâu ngày chưa ân ái, lại gặp mỹ nữ tuyệt sắc tuyệt trần như vậy, bản thân có chút không thể tự chủ được.
Hoàng Hải Đăng bước ra ngoài cửa phòng, đưa mắt nhìn xung quanh. Nhìn ngắm quan cảnh tất bật, ai nấy đều chăm sỉ làm việc, tu luyện.
Trong lúc đang đi tìm Lâm Tuyết Lạc, thì lúc này một binh sĩ đến vào báo cáo, khuôn mặt rạng rỡ vô cùng.
“ Bẩm Giáo Hoàng Đại Nhân, gia đình của chúng đệ tử đang tập hợp trước cổng thành phía nam.”
Hoàng Hải Đăng nghe thấy liền vô cùng mừng rỡ. Bởi vì thêm người chính là thêm nhân lực, thêm sức mạnh nha.
“ Tốt.”
Trên tường thành cổng phía nam, Hoàng Hải Đăng nhìn xuống thấy có rất nhiều người, từ người già cho đến trẻ nhỏ.
Họ phải đi một chặn đường rất xa mới tới được đây.
Các binh sĩ đã tập hợp hết ngoài đó, đoàn tụ cùng với gia đình.
Có người ôm lấy mấy đứa nhóc vào lòng mà khóc ra nước mắt.
Có người cha già xoa đầu con trai, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo.
Có người
chồng ôm lấy người vợ, xoa xoa lấy bụng bầu.
May mắn là không ai trong 2000 binh sĩ bị chết, cho nên không gia đình nào chịu cảnh ly tán.
Hạnh phúc trọn vẹn!
Các hộ gia đình được định phân chia ở trong thành. Thế nhưng quân đội vẫn là quân đội, phải có kỷ cương rõ ràng.
Các binh sĩ không được tự ý bỏ nhiệm vụ.
Ngoài ra đêm ngủ tại doanh trại, chờ phân phó nhiệm vụ.
Được phê chuẩn nghỉ phép mới được nghỉ phép.
Tuy luật đối với mỗi người có hơi hà khắc, thế nhưng ai nấy cũng đều nghe theo.
Bởi vì vị Giáo Hoàng này không những cứu người cha, người chồng, người con của họ. Mà còn cho người cha, người chồng, người con của họ bước trên con đường tìm lấy sức mạnh.
“ Ta là thành chủ của thành Tô Định. Trước khi trận chiến với U Minh Quốc diễn ra, ta chỉ là một tên phế vật, không có Linh Hải, điều này ai ai cũng biết…”
Người dân nghe Hoàng Hải Đăng nói thì vẻ mặt ngưng trọng, chú ý lắng nghe.
“ Nhưng, Thần Dị Năng đã soi đường, dẫn lối cho ta, cho phép ta đến gần với ngài….”
Nghe đến thần người dân đều sùng bái vô cùng. Bởi vì trong lòng mỗi người luôn tiềm ẩn sự tôn thờ một thế lực siêu nhiên nào đó.
“ Ngài giao cho ta một sứ mệnh là, ban phát sức mạnh, cứu rỗi những con người yếu thế….”
“ Chính vì vậy, chỉ khi các người tin vào Thần Dị Năng, trở thành tín đồ của ngài, thì ta mới có thể giúp đỡ các ngươi.”
Người dân hầu hết đều tin tưởng. Một số người không tin thì các binh sĩ lại cho họ niềm tin đó.
Chẳng mấy chốc số lượng tín đồ tăng lên như diều gặp gió.
Người dân khi thấy các binh sĩ phô diễn ra sức mạnh đều tôn sùng vô cùng. Họ được biết đến một loại quả thần kì, ăn vào có thể có sức mạnh.
Người hiểu biết sẽ đâm ra nghi ngờ, người kém hiểu biết sẽ tôn sùng vô điều kiện.
Mà người có hiểu biết chính là Lâm Tuyết Lạc.
Cái gì mà Thần Dị Năng cơ chứ?
Là một vị thần lừa bịp thì đúng hơn.
Lâm Tuyết Lạc giống như Uông Bá, cho rằng Dị Năng Quả này chỉ mang lại sức mạnh tạm thời. Một thời gian sau sẽ dần mất đi, tác dụng phụ thì khỏi phải bàn.
Nàng đứng trên tường thành bỉu môi thầm nói: “ Ngu ngốc.”
Mà trong lúc này, Hoàng Hải Đăng cũng phát hiện ra nàng. Hắn liền đi đến.
Thấy Hoàng Hải Đăng đi đến, Lâm Tuyết Lạc mặt nặng mày nhẹ bỏ đi. Nhưng nhanh chóng lại bị Hoàng Hải Đăng tóm lấy.
Nàng hất tay của Hoàng Hải Đăng ra nói.
“ Ngươi lại tính dở trò gì nữa đây.”
Hoàng Hải Đăng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia không thể nào mà tức giận được, nói.
“ Ài, lần trước là ta kiềm chế không được trước vẻ đẹp của nàng. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, nàng cũng đã là người của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Hoàng Hải Đăng đã tra thân phận của Lâm Tuyết Lạc. Hôm chiến trận là nàng bị cha buộc theo để phát triển thế giới quan, đồng thời tăng thêm tình cảm với tên Nguyễn Thế Nhạc.
Mà Hoàng Hải Đăng bảo chịu trách nhiệm là do đã lấy đi lần đầu của nàng. Vả lại, nàng lại xinh đẹp thế kia, chỉ có kẻ não bị úng nước, mới không thu nàng về tay, ngày đêm ân sủng.
“ Hừm,…”
Lâm Tuyết Lạc phụng phịu hai má, hai tay khoanh lại tỏ vẻ không chịu.
“ Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm.”
Hoàng Hải Đăng thấy nàng biểu hiện như vậy cảm thấy buồn cười, nhưng không thể hiện ra mặt, nói.
“ Chà, mất trinh tiết rồi, xem sau này nàng có thể lấy ai.”
Lâm Tuyết Lạc hai mắt bừng lên ngọn lửa, quát.
“ Ta sẽ không lấy chồng.”
Nói xong nàng đùng đùng bỏ đi.
Hoàng Hải Đăng thấy nàng tức giận như vậy cũng không đuổi theo.
Hắn người lại càng thêm ý chí chinh phục nàng.
Hắn cũng quay người đi, đến sân tập mà tu luyện dị năng.