Dương Tử Mi bất lực hạ đôi vai xuống.
- Bà lão, có phải bà có vấn đề không?
- Ừ.
Bà lão đột nhiên trả lời vô cùng sảng khoái.
- Đầu tôi có vấn đề.
Dương Tử Mi thua rồi.
Cô thấy không tiện ra tay với bà lão trước mắt, dù sao bà tay cũng chỉ theo đuổi thứ đồ mình tặng, xem ra không hề có ác ý gì.
Có điều, cô khẳng định bà ta đang rắp tâm gì đó.
- Bà lão, tôi thật sự không muốn, bà muốn tặng nó cho ai thì tặng, tôi phải đi đây.
Dương Tử Mi nói xong, lập tức vắt chân lên muốn chạy trốn.
Nhưng, dù cô chạy nhanh đến đâu, đi về hướng nào thì bà lão kia cũng luôn xuất hiện không gần cũng không xa trước mặt cô, đưa tay hướng về phía cô.
Dương Tử Mi dứt khoát niệm Ẩn Thân chú.
Không biết là vì Ẩn Thân chú không có hiệu lực hay là vì lý do gì mà cô vẫn không có cách nào thoát khỏi bà lão đó.
- Chỉ cần ta muốn theo đuổi ai, thì không có ai có thể thoát khỏi.
Bà lão nói với giọng âm u.
Dương Tử Mi không quan tâm nhiều đến thế, rút thanh kiếm Mạc Tà từ trong chiếc nhẫn không gian ra, vung kiếm lên, đâm thẳng vào yết hầu bà ta, nói giọng đầy lạnh lùng.
- Bà lão, bà còn không trách ra thì đừng trách tôi không khách sáo.
Bà lão nhìn thầy bàn tay vốn dĩ không có gì giờ lại đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ thẫm, trên mặt hiện ra nét kinh ngạc.
- Mạc Tà?
Giọng bà lão kinh ngạc, không còn giữ được vẻ bình tĩnh như lúc nãy nữa.
- Uhm.
Tay Dương Tử Mi run run, thanh kiếm màu đỏ sẫm rung động, từ thân kiếm lưu chuyển một luồng âm sát khí mãnh liệt chưa từng có, bao phủ lấy toàn bộ người bà lão.
Bà lão đột nhiên động đậy, biến mất ngay trước mắt Dương Tử Mi.
Cái cách bà ta biến mất và xuất hiện giống hệt nhau, giống như là ma quỷ ẩn hiện vậy, cũng không biêt rõ rốt cuộc đó là thứ gì.
Có điều, cuối cùng cô cũng đuổi được bà ta.
Dương Tử Mi thở phào nhẹ nhõm, cất kiếm Mạc Tà, tiếp tục đi tìm Tiểu Thiên.
Cô tìm khắp cả khu phố cũ cũng không tìm thấy bóng dáng của Tiểu Thiên.
Mặt trời ló