>
Thấy Hoàng Hoa Sâm vẫn còn sống sờ sờ trên các phương tiện truyền thông làm cho Dương Tử Mi vô cùng khó hiểu.
Bất luận cô tính thế nào kết quả đều là Hoàng Hoa Sâm đã tử vong.
Một người đáng lý phải chết rồi, như thế nào còn sống được chứ?
Chẳng lẽ mình tính sai sao?
Dương Tử Mi nghĩ hoài vẫn không ra.
Cô bắt đầu hoài nghi năng lực bấm đốt tay của chính mình.
Cô sợ trước kia mình dòm lén thiên cơ quá nhiều, do vậy mà ông trời mới thu lại dị năng của mình.
Cô nhịn không được gọi điện thoại hỏi Tăng Thiên Hoa.
Tăng Thiên Hoa cũng hẹn gặp cô ở Lục Thủy Sơn Trang.
Lục Thủy Sơn Trang là nơi mà các nhân vật quyền quý thích tập trung nhất.
Nơi này cảnh vật cực kỳ đẹp, không khí thoáng đãng, có bao nhiêu chuyện bực bội chỉ cần ở chỗ này một hai ngày cũng có thể bình tĩnh trở lại.
Huống chi, ở đây còn có nhiều cơ hội kết giao với vài nhân vật khó mà lường được.
Dương Tử Mi dựa theo chỉ dẫn, lái xe tới bãi đỗ xe của chỗ này kiếm một chỗ đậu xong bước đến cửa tụ họp với Tăng Thiên Hoa.
-Tử Mi, con tới đây kiểu gì?
Tăng Thiên Hoa thấy cô bước ra từ bãi đậu xe, thắc mắc hỏi:
-Ông tưởng con ngồi taxi tới đây?
-Tự con lái xe tới.
Dương Tử Mi híp mắt cười nói.
-Thiệt là, con mới mười sáu tuổi, giấy phép lái xe còn chưa có sao lại dám tự tiện lái xe? Nguy hiểm như vậy Tống tiên sinh cho con mượn xe sao? Làm sao mà anh ta có thể yên tâm được như thế chứ?
Tăng Thiên Hoa không nhịn được bèn cất lời quở trách.
-Ông cậu à, chuyện này không liên quan tới Tống tiên sinh đâu, tự con lái xe tới Quảng Nguyên, ở chỗ này tự mình lái xe còn thuận tiện hơn ngồi taxi nhiều. Mặc dù con còn nhỏ nhưng kĩ thuật lái xe không tệ lắm đâu, ông cứ yên tâm.
-Quảng Nguyên không giống thành phố A nho nhỏ của con đâu, kiểm tra bằng lái xe rất nghiêm ngặt. Lỡ mà còn bị bắt lại còn không có giấy phép lái xe, thêm việc đang ở tuổi vị thành niên nữa sẽ bị phạt nặng lắm đó.
-Ha ha, ông cậu à không có ai dám kiểm xe con đâu.
Dương Tử Mi lè lưỡi nói.
Tăng Thiên Hoa cũng đành bất đắc dĩ xoa đầu Dương Tử Mi, cùng