>
Cô ấy đánh giá trang phục trên người Dương Tử Mi một chút phát hiện ra cô chỉ mặc quần áo bình thường, trang sức trên cổ nhìn có vẻ cũng chỉ là hàng vỉa hè mà thôi. Nhưng mà chuỗi tinh thạch màu xanh lam trên cổ tay cô lại là hàng tốt.
-Nào, chị tặng em cái này.
Tăng Tư Tuệ tháo chiếc dây chuyền đá rubi của cô ấy xuống một cách không hề do dự rồi đeo lên cổ Dương Tử Mi.
-Đừng đeo mấy thứ đen sì thế này nữa, quả thật là xấu chết đi được.
Dương Tử Mi mỉm cười, đẩy chiếc dây chuyền về.
-Cảm ơn chị, sợi dây chuyền này quý như vậy em không dám đeo đâu. Huống hồ, chị tặng cho em rồi thì phụ kiện trên người chị lại bị thiếu rồi, đến lúc đó Abe công tử của chị không nhìn trúng chị thì chẳng phải em là kẻ tội đồ sao?
-Thứ có quý giá hơn nữa cũng không quý bằng em họ của chị, còn về phần Abe công tử, anh ta cũng không phải là chưa từng nhìn thấy người đeo châu báu, chị đeo hay không đeo thì có khác biệt gì đâu chứ?!
Tăng Tư Tuệ kéo lấy tay của cô nói:
-Trên tầng hai có cửa hàng quần áo, chúng ta đi chọn một bộ đi. Em trắng trẻo xinh xắn thế này, chỉ cần trang điểm một chút thì chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn người đó, nói không chừng Abe công tử sẽ nhắm trúng em cũng nên.
-Ha ha…
Dương Tử Mi bị sự nhiệt tình đơn thuần cởi mở của chị họ chọc cười.
-Chị thích Abe Masao như thế, nếu như anh ta thích em thì chị phải làm sao đây?
-Có thể làm sao được chứ?! Tóm lại là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, anh ta không thích chị mà thích em thì cũng như nhau thôi.
Tăng Tư Tuệ nhe răng nói.
Dương Tử Mi lại toát mồ hôi lần nữa.
Xem ra tư duy của cô chị họ này của cô không phải là thứ mà cô có thể hiểu được.
-Ông nội, em họ là của con rồi! Ông ra bên cạnh chơi đi!
Tăng Tư Tuệ nói một tiếng với Tăng Thiên Hoa rồi kéo Dương Tử Mi lên trên tầng.
-Tư Tuệ, em gái này là ai vậy? Sao trước đây chưa từng gặp thế?
Các cô gặp được mấy cô con gái nhà giàu trang điểm bắt mắt, quần áo trang sức trên người họ ít nhất phải có giá trị một triệu, bọn họ cản Tăng Tư Tuệ lại hỏi.
-Là em họ thất lạc đã lâu của mình, đến từ thành phố A.
Tăng Tư Tuệ giới thiệu một cách nhiệt tình.
-Thành phố A ư? Ha ha, ôi một thị trấn nhỏ xa lắc, nghe nói nơi đó khá nghèo khổ lạc hậu. Mình nói này Tư Tuệ…