>
Sau khi ăn cơm xong, bà nội kéo Dương Tử Mi vào phòng bảo cô kể lại chuyện về nhà của Tăng Thiên Hoa cho bà nghe.
Dương Tử Mi kể đại khái những chuyện mình biết ra cho bà nội nghe, sau đó nhìn bà hỏi:
-Bà nội, ông cậu thật sự rất nhớ nội đó, tên của chị họ cũng là Tăng Tư Tuệ nữa. Tại sao nội không chịu gặp mặt ông một lần chứ?
-Bà nội thật sự không biết phải đối mặt với anh Thiên Hoa thế nào nữa, nếu không gặp nhau thì trong lòng của anh ấy bà nội vẫn sẽ giữ nguyên hình ảnh khi còn trẻ. Bây giờ già thế này rồi, bà sợ anh ấy sẽ không chịu nổi đả kích.
Bà nội sờ lên mái tóc của mình rồi nói.
-Ha ha, bà nội thật là… Ông cậu là anh họ ruột bên nội của bà nội chứ có phải mối tình đầu gì đâu, dù có thấy bộ dạng già nua của nội cũng sẽ không sao đâu mà.
Dương Tử Mi vô tâm cười nói.
Ánh mắt của bà nội lấp lóe, mím môi, giọng điệu có phần mệt mỏi:
-Nữu Nữu à, con quay về phòng chuẩn bị thi đi. Bà nội mệt rồi, muốn ngủ sớm một chút.
Phát hiện bà nội khác lạ như thế, Dương Tử Mi cảm giác không đúng lắm.
Chẳng lẽ chữ tình đầu mình nói ra đã đâm trúng chỗ đau của bà nội sao?
Bà nội cũng từng có tuổi trẻ, cô biết rõ bà đương nhiên cũng sẽ có một mối tình đầu riêng.
Về phần ông nội, cô không cho rằng bà nội có tình cảm gì với ông.
-Dạ, bà nội, sau này chúng ta sẽ nói sau.
Thấy bà nội cũng mở lời xua khéo, Dương Tử Mi cũng không tiện ngồi lại nữa nên cô đi ra ngoài nói chuyện với mấy đứa em một lúc rồi quay lại tòa nhà của mình.
-Chậc chậc, anh bảo này Dương đại sư, sáng hôm nay em đã về đến thành phố A rồi nhưng bây giờ mới bước vào cánh cửa này, em đúng là đi ngang qua cửa mà không vào nhà trong truyền thuyết luôn nhé.
La Anh Hào nhìn cô, đi vòng quanh chỗ cô mấy vòng.
-Chẳng lẽ em không biết anh và Nha Nha đã đứng đây chờ em sắp thành hòn vọng phu luôn rồi à?
-Anh mà muốn thành hòn vọng phu thì phải đứng đợi thêm lâu lắm nữa mới được nhé.
Dương Tử Mi liếc