>
Dương Tử Mi trở về nhà của mình, cô nghỉ ngơi một lát, thay một bộ quần áo thoải mái màu đen, nói với Sadako một tiếng rồi lái xe đến đường Văn Lai, sau khi giúp Tống Huyền làm trị liệu cần thiết thì cô đi vòng quanh tòa nhà phát hiện ra sư phụ,cô phát hiện bên trong đã không còn bất cứ tung tích gì nữa rồi.
Thím ấy cũng đã nói, không còn nghe thấy tiếng kêu của con mèo đen và cũng không nhìn thấy nó qua lại nữa.
Chắc là đã trốn xa rồi.
Dương Tử Mi lái xe đến nhà của Hạ Mạt.
Vừa đúng lúc Hạ Quốc Huy ở nhà, ông nói chuyện với cô một hồi, hỏi cô xem bất động sản của Hoa Hạ sẽ phát triển theo hướng nào, có phải là sẽ đi đến tình trạng khủng hoảng ‘bong bóng’ không.
Vào năm 2003, thị trường bất động sản quả thật ảm đạm, mua nhà còn có thể được tặng kèm phòng chứa đồ, nhà xe v.v…, hơn nữa, giá cả nhà cửa cũng không vượt quá lương bình quân lúc đó, chỉ có 800 nhân dân tệ/ mét vuông, các công ty bất động sản đều có cảm giác đến bước đi cũng khó khăn.
- Chú Hạ, con đầu tư cho chú năm triệu, chú đi mua hết toàn bộ đất ở khu vực bờ sông. - Dương Tử Mi vừa chỉ vào bờ sông cuả thành phố A trên bản đồ vừa nói.
- Tử Mi, chỗ này rất vắng vẻ đấy, không thể phát triển nhiều đâu, nếu như xây dựng khu nhà ở ở chỗ này thì chắc là sẽ chẳng có ai mua đâu.
Hạ Quốc Huy cau mày nói.
- Thành thị phát triển nhanh như vậy, rồi sẽ quy hoạch đến chỗ này thôi, chú Hạ, nếu như chính phủ muốn xây dựng thành phố A của chúng ta thành một thành phố tốt thì có phải sẽ phát triển hai bên bờ sông không? Trên thực tế, phong cảnh hai bên bờ sông là phong cảnh đẹp nhất thành phố A của chúng ta, thích hợp để ở nhất. Tuy rằng bây giờ nơi đó hoang vắng nhưng một khi có chính sách rồi thì đất hoang cũng có thể biến thành đất tốt nóng bỏng tay đấy.
Dương Tử Mi phân tích cho ông nghe.
Hạ Quốc Huy nhìn cô một cái thật sâu, gật đầu:
- Con nói cũng có lí, chỉ có điều, chẳng ai biết bao giờ chính phủ sẽ phát triển hai bên bờ sông cả, vốn của chúng ta cũng không thể kẹt lại đó quá