>
Đang suy nghĩ thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Sadako:
- Chủ nhân, tôi có thể vào được không?
Dương Tử Mi cả kinh, vội vàng giấu viên tinh mang kia vào trong nhẫn trữ vật, sau đó nói:
- Ừ, vào đi.
Nghe vậy, Sadako đẩy cửa đi vào, biểu cảm trên mặt có chút mừng rỡ, trong ánh mắt cô tràn ngập vẻ mong chờ nhìn Dương Tử Mi:
- Chủ nhân, cô mang Tinh Mang Toản về rồi sao?
- Hả?
Dương Tử Mi khẽ kêu lên một tiếng, suýt chút nữa hỏi ra câu “Tại sao cô biết” kém bản lĩnh này.
- Tại sao cô lại hỏi thế?
Dương Tử Mi nhanh chóng điều chỉnh vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt mình, hỏi ngược lại với vẻ trấn tĩnh.
- Tôi vừa mới cảm nhận được.
Đôi mắt đen như mực của Sadako nhìn chằm chằm vào cô, ý muốn tìm được thứ cô ta muốn trên mặt Dương Tử Mi.
- Ồ? Vừa rồi tôi đang nhìn cái hộp này.
Nói xong, Dương Tử Mi lấy cái hộp khắc ngũ mang tinh lấy được từ thôn Nhạc kia ra:
- Có lẽ khí tức mà cô cảm giác được là của cái này đấy.
Sadako nhìn cô một cái thật sâu, sau đó lại nhìn sang cái hộp kia, ngữ khí tràn đầy thất vọng nói:
- Thì ra là do tôi cảm giác sai.
Dương Tử Mi khẽ nhếch miệng, sợ nói nhiều sẽ lộ ra chân tướng, bèn khoát tay nói:
- Cô ra ngoài đi, tôi hơi mệt.
- Vâng, chủ nhân.
Sadako khom người đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
Thấy Sadako đi khỏi, Dương Tử Mi mới vỗ ngực một cái.
Lời nói dối này nguy hiểm quá đi mất!
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt kia của Sadako, cô luôn có nỗi xúc động muốn lấy viên Tinh Mang Toản đó ra.
Sau này tuyệt đối không được lấy viên Tinh Mang Toản kia ra quan sát trong phạm vi Sadako có thể cảm nhận được, nếu không lời nói dối của cô sẽ bị bóc mẽ mất.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Sadako hình như cũng cảm giác được mình đang nói dối, nếu không cô ta sẽ không nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mình là chủ nhân cơ mà.
Chủ nhân không đưa đồ cho nô bộc thì có làm sao?
Nghĩ đến đây, cô lại bắt đầu cảm thấy yên tâm hơn.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, không nhịn được mà bấm gọi cho Long Trục Thiên, nhưng anh ấy lại tắt máy, vì thế cô chỉ đành gửi tin nhắn, bảo anh ấy nhìn thấy hãy trả lời cô ngay.
Khoảng nửa tiếng sau, tin nhắn đến.
Cô vui vẻ vội vàng mở ra đọc, sau đó dường