Dương Tử Mi có chút thẹn thùng, cô duỗi hai tay ra, quấn quanh cổ anh như dây leo.
Có lẽ, trong tiềm thức cô không có cảm giác an toàn nên muốn dùng cơ thể của mình để trói buộc anh, để cho anh càng thêm mê muội mình.
Đây là bệnh chung của rất nhiều cô gái.
Vào lúc tình yêu không ổn định, nội tâm bất an thì muốn dùng cơ thể để cầm tù đối phương, làm cho đối phương tưởng rằng họ là người của mình rồi, từ đó chịu trách nhiệm với mình.
Nhưng họ thật không ngờ, đây là biểu hiện ngu ngốc nhất.
Cảnh giới cao nhất của tình yêu là linh hồn và thân thể hòa quyện.
Nhưng, hoan ái xác thịt không phải là một biện pháp tốt để giữ tình yêu, ngược lại, có khi nó còn đẩy tình yêu ra xa hơn, khiến cho đối phương không biết trân trọng.
Đôi mắt đỏ giăng kín tơ máu tràn đầy dục vọng của Long Trục Thiên nhìn vào cô, anh nuốt nước bọt, sau đó lắc đầu, vuốt ve đỉnh đầu cô:
- Không! Nhất định phải đợi tới khi em mười tám tuổi!
- Bây giờ em đã mười sáu tuổi rồi, đợi đến khi mười tám tuổi thì vẫn còn hai năm nữa, quả thật là quá lâu rồi, em không muốn đợi! Em muốn anh thật sự thuộc về em ngay bây giờ!
Dương Tử Mi cố chấp nói.
- Anh vẫn luôn thuộc về em mà. Mi Mi, tương lai của chúng ta vẫn còn rất dài, không cần để ý đến việc đợi hai năm này. Chúng ta không thể vì sung sướng nhất thời mà khiến cho võ công của em bị phế.
Long Trục Thiên kéo lấy bàn tay cô, đặt ở vị trí trái tim đang đập loạn của anh:
- Trái tim của anh vẫn luôn đập vì em, em đừng gấp gáp.
Dương Tử Mi nhìn anh chăm chú, sau đó gật đầu.
Đúng thế, chỉ vì sự vui sướng nhất thời mà hủy đi võ công mười năm của cô thì vô cùng không đáng.
Cô cũng dần dần tỉnh táo lại.
- Mi Mi, anh biết em bất an vì điều gì, ở Mĩ, anh có một cô gái giống như em gái, cô ấy tên là Teresa.
Long Trục Thiên ôm lấy bả vai của cô, anh nói.
Trái tim của Dương Tử Mi nặng trĩu, xem ra, anh ấy muốn nói cho cô, cô gái đó là ai.
Cuối cùng, anh ấy sẽ không nói hết mọi việc về