Trong giờ làm việc Lục Tĩnh Hân cứ thẩn thờ không thể chú tâm.
“Hân Hân”
Lục Vĩnh Tâm bên cạnh nghi hoặc hỏi cô ấy.
“Nè, em nghĩ gì vậy? Cứ như người mất hồn thế?”
“Chị, sao vậy ạ?”
“Giúp chị với, mẹ lại bắt chị đi xem mắt, chị không muốn đi chút nào”
“Xem mắt sao? Tháng này là lần thứ 5 rồi thì phải”
“Đúng vậy”
“Cũng tại chị thôi, lớn tuổi rồi mà vẫn không kết hôn, mẹ lo cho chị thôi”
“Làm ơn đi, chị mới chia tay mới một năm thôi, chị không muốn yêu người mới đâu, làm gì có ai đẹp trai hơn bạn trai cũ của chị đâu”
“Vậy chị định thế nào?”
“Hay là em đi xem mắt thay chị đi”
Lục Tĩnh Hân tỏ ra lo lắng.
“Hả? Cái này có chút không đúng thì phải, để mẹ biết thì em xong đời đó”
“Em yên tâm, mẹ thương em lắm sẽ không làm gì em đâu mà”
Cô ấy nghĩ ngợi, nhưng thấy Lục Vĩnh Tâm cầu xin như thế cô không nỡ từ chối nên đã đi xem mắt thay cho cô.
Khi đến nơi cô ấy từ xa nhìn thấy người xem mắt đã ngồi đợi từ trước. Cô chầm chậm đi đến, từ sau lưng cô nhỏ giọng hỏi.
“Xin hỏi có phải anh là người xem mắt với tôi không?”
Người đó có chút bất mãn, nhìn đồng hồ rồi nói với cô. Được cop???? tại ++ ????R????M????R????YỆ N﹒v???? ++
“Cô đến trễ 30 phút rồi đó, cô………”
Khi người đó quay lại khiến cho Lục Tĩnh Hân vô cùng kinh ngạc thêm sợ hãi.
“Hoành tổng, sao lại là anh?”
Hoành Khải không ngờ lại là đối tượng xem mắt của Lục Vĩnh Tâm và cuộc sắp xếp này chính là do em gái anh bày ra.
“Rõ ràng là người trong ảnh không phải cô mà, sao cô lại ở đây?”
Lục Vĩnh Tâm có chút khó xử, ngượng ngùng không dám đối mặt với Hoành Khải.
Một lúc sau Lục Vĩnh Tâm bị cô ấy gọi ra.
“Hân Hân, em làm sao vậy? Bị phát hiện là sao?”
“Thì……..có chút khó nói”
“Người đó đâu?”
“Anh ấy ở ngoài điện thoại rồi”
Bên ngoài Hoành Khải gọi cho em gái tức giận trách mắng.
“Em bày trò đủ chưa? Không phải em doạ sẽ mách với mẹ thì anh cũng không đi xem mắt đâu, bây giờ thì hay rồi đấy, cô ta còn nhờ người đến xem mắt hộ đây này”
“Đó là chuyện của anh, anh tự xử lí đi, em làm theo lời mẹ thôi”
“Hoành Tử, đợi em đến đây anh xử lí em sau, tốt nhất là em chuẩn bị tinh thần đi”
“Sợ quá đi, em còn thần bảo hộ ở bên đó mà”
“Cậu ấy không giúp được em đâu, em không cần vênh mặt lên với anh”
“Hứ”
Tắt máy của em gái, Hoành Khải đi vào trong. Vừa vào anh đã nghe cuộc trò chuyện của hai cô gái kia liền biết hoá ra người xem mắt của mình là Lục Vĩnh Tâm, nhị tiểu thư Lục gia.
“Chị đâu có ngờ là anh ta biết em”
“Em cũng đâu có ngờ đến, hay là chị tự mình xử lí nha”
Vì muốn dễ dàng xử lí Lục Vĩnh Tâm, Hoành Khải âm thầm gửi tin nhắn cho Dư Hạo Hiên.
( Cô gái nhỏ của cậu ở chỗ tôi, có muốn gặp cô ấy không? Muốn thì đến đây)
Hoành Khải hào hứng đi vào, đứng ở sau lưng Lục Vĩnh Tâm nhỏ giọng nói vào tai cô ấy.
“Lục tiểu thư, tôi đâu có xấu đến mức mà cô phải nhờ em gái đến xem mắt hộ như vậy?”
Lục Vĩnh Tâm giật mình quay người lại thì vô tình chạm mặt với Hoành Khải, hai người áp sát mặt vào nhau làm cho Lục Vĩnh Tâm bối rối đỏ mặt.
Nhìn thấy cậu ấy làm cho cô không thể nào không thầm cảm thán.
( Đẹp trai quá, còn đẹp trai hơn bạn trai cũ của mình nữa)
“Sao? Ngơ ngác vậy làm gì?”
Lục Vĩnh Tâm cười gượng nép sang một bên.
“Ha…….Hoành Khải đúng chứ? Thật ra chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi”
“Hiểu lầm sao? Tôi thấy cô cố ý thì đúng hơn, không muốn xem mắt thì nói thẳng cũng không cần làm như vậy đâu, tôi ghét nhất là có người gạt mình đó”
“Chẳng phải là tôi đến rồi sao?”
“Nhưng lúc đầu người ở đây là em gái cô”
“Vậy tôi bù cho anh, anh muốn thế nào? Xem như tôi xin lỗi anh”
Đúng lúc đó Dư Hạo Hiên đến nơi, vừa thấy anh ấy Hoành Khải liền giả vờ nói với Lục Vĩnh Tâm.
“Được, vậy cô mời tôi đi ăn đi”
Thấy vẻ đẹp trai của Hoành Khải, làm cho Lục Vĩnh Tâm vui mừng khi được đi ăn cùng cậu ấy.
( Thế thì hay quá, suýt nữa vuột mất một soái ca rồi)
“Vậy nhất trí, bây giờ