Buổi tối Lục Thành về nhà, khi vừa vào nhà anh ấy liền thấy vợ từ phòng đi ra, anh ấy như bình thường đi đến hôn lên trán vợ.
Nhậm Nhã Lâm vẻ mặt lo lắng ra hiệu cho Lục Thành đừng lên tiếng rồi kéo anh vào phòng ngủ của họ.
“Anh đừng lớn tiếng, Tiểu Khiết ở phòng bên cạnh đó”
Lục Thành bất ngờ vì sự xuất hiện của Niệm Khiết.
“Cái gì ? Cô ấy tại sao lại ở đây ?”
Nhậm Nhã Lâm trầm giọng kể lại việc Niệm Khiết đã trải qua.
“Lần trước nghe anh nói, em cứ nghĩ sẽ không đến nỗi nào, nhưng không ngờ mẹ của Thiếu Nhiên lại có thể tàn nhẫn đến vậy, em đoán chuyện lần này chắc chắn là do bà ấy sắp xếp để cho Niệm Khiết biết khó mà rút lui”
“Thật sự là không ngoài dự đoán”
“Vậy họ sẽ thế nào đây ?”
“Với tính cách của Thiếu Nhiên thì cậu ấy có thể sẽ chống đối với mẹ mình, dù sao trước giờ cậu ấy cũng không hề muốn ai áp đặt cuộc sống của mình cả”
“Tạm thời có lẽ Tiểu Khiết phải ở lại đây, anh sẽ không thấy phiền chứ ?”
“Không sao, em thấy được là được”
Lục Thành nhớ ra gì đó rồi nói với Nhậm Nhã Lâm.
“Vài hôm nữa là lễ kỷ niệm thành lập Lục thị, mẹ muốn chúng ta cùng đến đó”
“Vậy sao ? Vậy có cần em giúp chuẩn bị gì không ?”
Lục Thành bật cười xoa đầu Nhậm Nhã Lâm.
“Em ngốc à ? Việc tổ chức lớn như vậy tất nhiên là mẹ đã cho người chuẩn bị rồi, sao bà ấy lại có thể để em lao lực được chứ ? Dù sao em cũng đâu biết nên làm gì đúng không ?”
Nhậm Nhã Lâm lúc này mới bắt đầu nhận ra.
“Cũng đúng”
“Đừng nghĩ ngợi nữa, mau đi nghỉ ngơi sớm đi”
“Anh thì sao ?”
“Anh xử lí xong việc rồi sẽ vào ngay”
“Được”
Ngày hôm sau Niệm Khiết vẫn trốn trong phòng không muốn ra ngoài, sau khi Lục Thành đã đến bệnh viện thì Nhậm Nhã Lâm đã chầm chậm đi đến gõ cửa phòng.
“Tiểu Khiết, chị vào có được không ?”
Niệm Khiết vừa nghe tiếng của Nhậm Nhã Lâm thì liền nhỏ giọng nói.
“Chị cứ vào đi”
Nhậm Nhã Lâm đi vào phòng, thấy Niệm Khiết vẫn còn u buồn như thế thì xót xa ngồi bên cạnh an ủi cô.
“Chị biết hiện giờ em rất buồn, nhưng cũng không nên cuộn mình trong phòng mãi được”
Niệm Khiết trầm giọng, trong lòng nhiều tâm tư khó có thể giải bày lúc này đều được cô nói ra.
“Thật ra ngay từ đầu quen biết anh ấy đã có nhiều người cảnh báo với em rằng bọn em không nên bên cạnh nhau…….
.
em đơn thuần cứ nghĩ cố gắng sẽ có kết quả tốt, nhưng hôm qua khi nghe những lời mà mẹ anh ấy nói, em mới chợt bừng tỉnh…….
.
giấc mộng này quá đẹp nên em đắm chìm quá lâu rồi, đã đến lúc em phải tỉnh giấc rồi”
Nhậm Nhã Lâm nắm lấy đôi tay của Niệm Khiết, nhìn cô dịu dàng, nghiêm túc nói với cô.
“Vậy chị cũng rất muốn biết, thế nào là ranh giới trong tình yêu ? Thế nào là môn đăng hộ đối ? Chị chỉ tin vào việc bản thân có vượt qua rào cản đó hay không thôi…….
.
Tiểu Khiết, chị biết em không mạnh mẽ như bề ngoài của em thể hiện, nhưng em lại dũng cảm đón nhận tình yêu của mình mặc dù em biết nó có thể sẽ không có kết quả…….
.
Nếu là Thiếu Nhiên thì chị tin cậu ấy sẽ không bao giờ muốn buông bỏ em”
Niệm Khiết nghẹn ngào, cô ấy gượng cười gạt đi giọt nước mắt sắp rơi xuống.
“Nhưng em