“Bảo bối, cậu chuẩn bị xong chưa ?”
“Mình xong rồi đây”
“Vậy nhanh lên, hôm nay mình muốn xem thử tiểu bảo bối của mình ra sao rồi”
Nhậm Nhã Lâm hôm nay sẽ đến bệnh viện khám thai, cô ấy chợt nhớ ra gì đó rồi lại quay sang nói với Lăng Nghiên.
“Nghiên Nghiên, cậu đưa mình đến chỗ Tiểu Khả trước đi”
“Sao vậy ? Có chuyện gì à ?”
“Lần trước mình chuẩn bị quà cho Tiểu Khả, hôm nay là ngày cuối em ấy thi, mình muốn tặng nó cho em ấy”
“Được, mình đưa cậu đi”
Lăng Nghiên lái xe một mạch đưa Nhậm Nhã Lâm đến chỗ ở của Nhậm Tinh Khả, cũng vừa hay cô bé vẫn chưa đến trường.
“Tiểu Khả”
Nhậm Tinh Khả bất ngờ khi thấy chị gái đến, vội vàng đến bên cạnh.
“Chị, sao chị lại đến đây ?”
“Chị đi khám thai, nên ghé ngang đưa cho em một thứ”
“Thứ gì vậy ạ ?”
Nhậm Nhã Lâm đem chiếc ghim cài áo đeo lên cho em gái.
Nhậm Tinh Khả vô cùng thích món quả của chị gái, cô bé vui vẻ nhìn ngắm nó.
“Đẹp quá”
“Là chị nhờ bạn thiết kế cho em đó”
Lăng Nghiên bên cạnh lên tiếng tiếp lời.
“Món quà đó là tâm ý của chị gái em, hứa phải thi cho thật tốt, đợi đến khi chị đưa cậu ấy đi khám thai về sẽ cho em coi ảnh cháu của mình, có được không ?”
“Được ạ, mà sao em không thấy anh rễ vậy ? Cũng cả tháng rồi, chẳng lẽ công việc nhiều đến vậy sao ?”
Nhậm Nhã Lâm lần này không còn ngập ngừng như trước, cô bình tĩnh nói với Nhậm Tinh Khả.
“Đúng vậy, anh ấy gần đây lúc nào cũng bận cả”
“Vậy, em đi trước đây, cũng gần đến giờ thi rồi”
“Được, tạm biệt”
Sau khi tạm biệt Nhậm Tinh Khả thì Lăng Nghiên lại tiếp tục cùng Nhậm Nhã Lâm đến bệnh viện.
Sau khi được kiểm tra cẩn thận, bác sĩ cũng thông báo cho Nhậm Nhã Lâm tin tốt.
“Đứa bé rất khoẻ mạnh, thai nhi còn nhỏ nên tạm thời chưa thể chắc chắn là bé trai hay bé gái, điều dưỡng cơ thể cẩn thận một chút, vì thể chất cơ thể cô khá yếu nên phải cận thận, kích động nhẹ cũng có thể ảnh hưởng đến đứa bé”
“Được, tôi biết rồi”
Lăng Nghiên nhìn ảnh siêu âm thai nhi thì liên tục cảm thán.
“Bé bé đáng yêu, cháu gái ngoan của dì, đợi đến cho con ra đời dì sẽ mua cho con thật nhiều váy đẹp”
“Cậu lo xa quá đó, con của mình chỉ mới 3 tháng thôi, mà bây giờ cậu tính luôn cả chuyện mua váy rồi à ?”
“Kệ mình, à đúng rồi, vậy cậu định khi nào nói với nhà họ Lục về đứa bé ?”
“Mình dự định lát nữa sẽ đến đó”
“Vậy mình đưa cậu đi”
“Không cần, cậu cứ làm việc của mình đi, mình tự đi được mà”
“Không được, cậu đi một mình thì mình rất không an tâm, ngoan một chút, để mình đưa cậu đi”
“Được rồi”
Lăng Nghiên cười nói vui vẻ chạm vào bụng Nhậm Nhã Lâm.
“Tiểu bảo bối, tiểu bảo bối ơi”
“Hay là sau này cậu cho mình làm mẹ nuôi của con cậu đi, có được không ?”
“Được, chiều theo ý của cậu hết”
Lăng Nghiên và Nhậm Nhã Lâm rời khỏi bệnh viện thì lập tức có người đi vào bên trong, tên đó mạo danh là người thân của Nhậm Nhã Lâm để hỏi thông tin từ y tá.
“Cho tôi hỏi bệnh nhân tên Nhậm Nhã Lâm vừa rồi đến đây để kiểm tra gì