6 tháng sau.
“Hướng Dương, mau tạm biệt bà nội đi rồi chúng ta đến thăm ba thôi”
Một cô bé khoảng 6 tuổi nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt to tròn còn có nụ cười trong sáng, cô bé đứng cạnh Lục phu nhân quay sang lễ phép cúi chào.
“Bà nội, Hướng Dương xin phép cùng mẹ đến thăm ba, được không ạ?”
Lục phu nhân cười vui vẻ xoa đầu cô bé.
“Được, Tiểu Hướng Dương cứ đi cùng mẹ đi, đợi tối trở về bà nội sẽ làm món bánh ngọt mà con thích cho con ăn”
“Con cảm ơn ạ”
Sau khi tạm biệt bà nội, cô bé chạy đến nắm lấy tay mẹ cùng lên xe đến bệnh viện.
Cô bé đó là con gái của Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm, tên thật là Lục An Thuần, vì con gái sinh vào lúc rạng sáng cộng thêm việc muốn tưởng nhớ em gái nên Nhậm Nhã Lâm dùng tên loài hoa mà em gái cô thích dùng làm biệt danh cho Lục An Thuần, lớn dần Nhậm Nhã Lâm phát hiện con gái co cũng rất yêu thích hoa hướng dương nên người thân thiết với họ đều gọi con bé là Tiểu Hướng Dương.
Đến bệnh viện Nhậm Nhã Lâm đi cùng con gái vào thăm Lục Thành, họ vừa lên đến nơi thì Lạc Bộ Thiên và Hàn Vân cũng đến.
“Nhã Lâm”
Vừa thấy họ cô cũng rất vui vẻ chào hỏi.
“Hai người sao lại đến đây?”
“Tôi có chút không khoẻ nên anh ấy đưa tôi đến đây khám, chị lại vào thăm anh ấy à? Còn có cả Tiểu Hướng Dương”
Lục An Thuần ngoan ngoãn mỉm cười chào hỏi Lạc Bộ Thiên và Hàn Vân.
“Vâng ạ”
“Hướng Dương, theo cô ra ngoài chơi có được không? Hôm nay có anh họ con đến nữa đó, để mẹ và chú nói chuyện một lúc”
“Vâng ạ”
Hàn Vân dắt tay đưa Lục An Thuần rời đi, Lạc Bộ Thiên và Nhậm Nhã Lâm cùng nhau ngồi xuống trò chuyện một lúc.
“Tình trạng của anh ấy thế nào rồi? Có khả quan hơn không?”
“Bác sĩ nói tình trạng anh ấy bây giờ đã ổn định hơn trước rồi, nhưng về dấu hiệu tỉnh lại thì vẫn chưa thấy”
“Kiên nhẫn một chút, tôi tin anh ấy sẽ vì chị và Tiểu Hướng Dương mà nhanh chóng tỉnh lại thôi”
“Hy vọng là vậy……..”
Lạc Bộ Thiên do dự, cậu ấy ngập ngừng rất lâu mới lên tiếng.
“Xin lỗi chị…….”
Nhậm Nhã Lâm kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Lạc Bộ Thiên.
“Sao lại xin lỗi tôi?”
“Năm đó là tôi sai, nhưng vẫn chưa nói lời xin lỗi nào đàng hoàng cả”
“Không sao, cũng nhờ cậu năm đó chia tay với tôi thì tôi mới có thể bên cạnh A Thành, dù sao tôi cảm thấy bản thân mình trong hoạ có phúc”
“Nhưng dù sao vẫn cảm thấy rất áy náy”
“Không cần áy náy với tôi, cậu bây giờ là chồng của Hàn Vân, tuy cô ấy trước đây tính khí có chút không tốt nhưng bây giờ cũng đã thay đổi rồi, mong là cậu sẽ đối xử tốt với cô ấy”
“Tôi cảm nhận được mà, cô ấy bây giờ đã trở thành một người vợ vô cùng tốt rồi, tôi nhất định sẽ trân trọng cô ấy”
“Đúng rồi, lần trước có nghe mẹ nhắc đến chuyện cậu muốn hợp tác với tập đoàn Lập thị đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng giám đốc bên đó luôn rất bận, tôi không hẹn được họ”
“Tôi có người bạn, anh ấy quen biết với người của Lập thị, tôi sẽ nhờ anh ấy hẹn giúp cậu một cuộc hẹn, nhưng thành công hay không thì tôi không chắc”
Nghe được tin này Lạc Bộ Thiên vô cùng vui mừng.
“Thật sao? Vậy thì cảm ơn chị trước vậy”
“Không cần cảm ơn, Hàn Vân là em họ của A Thành, tôi giúp cậu cũng xem như là đang giúp người nhà thôi”
“Được, cảm ơn chị”
Buổi tối sau một ngày ở trong bệnh viện cùng mẹ, Lục An Thuần đã rất mệt và ngủ say, Nhậm Nhã Lâm bên cạnh vừa chăm sóc con gái lại phải luôn quan sát tình trạng của Lục Thành. Đúng lúc đó Lăng Nghiên