Mười tên thống lĩnh nín thở, nghiêng đầu lắng nghe.
Vị chủ thượng bắt đầu nói:
Dưới Đại Trịnh là một cái phế linh mạch, mặc dù đã phế nhưng linh khí so với bên ngoài vẫn vô cùng dồi dào.
Bên ngoài muốn kết Yêu Đan vì thiếu linh khí nên thường dừng lại ở mức Khuyết Yêu Đan.
Chỉ có tại bên trong linh mạch, mới có cơ hội kết Vương Yêu Đan.
Nhưng cửa vào linh mạch là bí mật cao nhất của Đại Trịnh, ngoài hoàng đế ra không ai biết được.
Vạn Trùng quốc chủ mở ra cuộc chiến chính là vì phế linh mạch này.
“Chủ thượng, tin tức này liệu có đáng tin? hình như Mậu Thổ đã lùng sục khắp kinh thành.” Độc Hạt chắp tay hỏi.
Bây giờ bọn họ đã hiểu hành động đào bới trước đó của Mậu Thổ, thì ra là để tìm linh mạch.
Nhưng có vẻ không kết quả.
“Tin tức này khá đáng tin.” vị chủ thượng nói.
Đám thuộc hạ nhíu mày, một tin tức quan trọng như thế sẽ không dễ dàng lọt ra ngoài, chủ thượng làm sao biết.
“Vì kẻ nói ra bí mật này, chủ động gặp ta để hợp tác chính là… quốc sư Đại Trịnh Diệp Hồng Vân.” vị chủ thượng ném ra một cái tin tức trọng đại.
Chúng yêu mắt chữ O miệng chữ A, chuyện này thật không thể nào tin được.
“Chủ thượng, Diệp Hồng Vân theo như chúng ta điều tra, ả là người của Xiển Giáo xa xôi ở phương nam, làm sao ả biết được bí mật Đại Trịnh, quá mức không đáng tin.” Sát Hồ Điệp nói lên nghi ngờ.
Vị chủ thượng giải thích:
“Đại Trịnh đã từng có thời kỳ xuống dốc, đất nước loạn lạc, sau đó có một vị hoàng tử thống lĩnh hoàng tộc, giành lại quyền lực, lên ngôi hoàng đế mở ra thời kỳ hưng thịnh mới cho Đại Trịnh, chính là Trung Hưng Hoàng Đế.
Nhưng vị hoàng tử này không phải mạch chính, để củng cố tính chính danh, để cỏ xanh không mọc lại, hắn đã tiêu diệt tất cả người mạch chính của thái tử.
Đây là lịch sử đen tối của hắn.
Sách sử sau này đều ghi thái tử vô năng không đảm đương được trách nhiệm.
Trung Hưng Hoàng Đế liền đứng lên gánh vác sứ mệnh, sau đó… không có sau đó, thái tử và dòng dõi biến mất khỏi dòng sông thời gian.”
“Ý chủ thượng là… Diệp Hồng Vân chính là mạch này của thái tử, lưu lạc tới phương nam, bây giờ trở về báo thù.” đám thống lĩnh dễ dàng suy luận ra phía sau câu chuyện.
Vị chủ thượng gật đầu.
Điều đó giải thích vì sao Diệp Hồng Vân biết Đại Trịnh có phế linh mạch, bí mật mà chỉ có cao cấp nhất hoàng tộc mới biết được.
“Chủ thượng, thuộc hạ cảm thấy không thể nào tin được ả Diệp Hồng Vân này.
Đây có khi nào là một cái bẫy.” Hắc Hung lên tiếng.
“Nếu ả muốn trả thù, vị trí bây giờ rất tốt, giết Thái Đức, đoạt lấy linh mạch, còn cần chúng ta làm gì?” La Y tiếp lời.
Thanh Lang gật đầu nói tiếp.
“Đúng vậy! hợp tác với chúng ta còn có nguy cơ mất nước, ả là con cháu Đại Trịnh, có thể làm như vậy sao? thù nước hận nhà là hai thứ khác nhau.”
“Thuộc hạ cho rằng ả muốn mượn sức mạnh của chúng ta tiêu diệt Thái Đức, sau đó lật mặt với chúng ta làm ngư ông đắc lợi.”
Đám thống lĩnh gật đầu, lời này rất có lý, kế sách đơn giản nhưng tính thực tiễn rất cao, khả năng thành công cũng rất lớn.
Kế hoạch tốt là kế hoạch có thể thành công, không quan trọng nó phức tạp hay đơn giản.
Trước sự nghi ngờ của đám thuộc hạ, tên chủ thượng chỉ nhún vai, thản nhiên nói:
“Ai biết được!”
“Trước thực lực tuyệt đối thì âm mưu gì cũng là trò trẻ con.
Ta có thập đại thống lĩnh trí dũng song toàn còn sợ bọn chúng sao?”
Lời này vừa ra khiến đám thuộc hạ bừng bừng khí thế.
Đúng như vậy, mười người chúng ta cộng thêm thống lĩnh, chỉ cần Kim Đan không ra, ai chúng ta cũng xử được.
Nửa ngày sau, Hắc Hung lại hỏi:
“Chúng ta giả thua là vì sao?”
“Rất đơn giản! chúng ta không thua, Thái Đức sao dám rời thành đi đến chỗ cửa vào linh mạch.
Ta nghi ngờ tế tổ chỉ là cái cớ, đến cửa linh mạch mới là mục đích thật sự và nó ở ngạy tại châu Vũ Tiên.” vị chủ thượng trả lời.
“Nhưng hắn đến chỗ linh mạch lúc này làm gì? cho dù có khai thác được mấy trăm khối linh thạch hình như cũng không còn ý nghĩa.” La Y thắc mắc.
Mấy trăm khối linh thạch quý thật đấy nhưng nó không thể nào ngay lập tức biến thành chiến lực.
“Vì hắn giống ta muốn mượn nhờ linh khí trong mỏ trùng kích Kim Đan cảnh.” vị chủ thượng lại ném ra một cái tin tức nặng ký.
Đám thuộc hạ không thể nào tin nổi, nhao nhao bàn luận.
“Cái gì? vậy chẳng lẽ hắn là giả đan, sao không có một chút tin tức nào?”
“Nếu hắn là giả đan, theo lý đã là đệ nhất cao thủ, đám quần thần sao dám chia bè kéo phái ủng hộ các vị hoàng tử lên ngôi.”
Vị chủ thượng mỉm cười nói:
“Thái Đức con người này quyền mưu vô song, lúc hắn tại vị, không ai dám trái ý hắn nửa lời, việc này khiến cho hắn không có đất dụng võ, sinh ra chán chường.
Bởi vậy hắn tự tạo cho mình kẻ thù, để bọn chúng tranh đấu giành giật giống như nuôi cổ vậy.
Khi bọn chúng thành công sẽ phát hiện mình chỉ là con sâu trong hũ.
Đây chính là đỉnh cao quyền mưu, Thái Đức từ trên cao nhìn xuống hưởng thụ sự tuyệt vọng của đối thủ.”
Vị chủ thượng này nói chuyện giống như vô cùng hiểu Thái Đức, bởi vì hai bọn hắn là cùng một loại.
“Thế các ngươi nghĩ vì sao Diệp Hồng Vân lại trở thành quốc sư?”
Vị chủ thượng tiếp tục hỏi, đám thuộc hạ nhìn nhau ngơ ngác, không cần bọn thuộc hạ trả lời, hắn tiếp tục:
“Năm mươi năm trước Thái Đức tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, thọ nguyên đã hết.
Không còn một chút hy vọng nào.
Nhưng từ phương nam, Diệp Hồng Vân mang cho hắn một viên Ngũ Hành Sinh Đan giúp hắn tiến vào cảnh giới giả đan, khôi phục sức sống.
Nhưng muốn thật sự tăng thêm thọ nguyên sống tiếp, hắn phải đột phát Kim Đan cảnh.
Năm mươi năm chờ đợi, chính là chờ linh mạch tích đủ linh khí.”
Nghe chủ thượng nói chuyện, bọn họ giống như được vén ra bức màn tối để lộ sự thật.
Thái Đức chờ linh mạch hội tụ, chủ thượng muốn cướp cơ duyên này, Diệp Hồng Vân lợi dụng bọn họ trả thù, đồng thời chiếm lại ngai vàng và kết đan.
Đừng quên