Mạc Thiên Cửu lấy ra một cái quan tài hình bát giác, dài khoảng hai mét, rộng khoảng một mét hai vừa đủ một người nằm, đổ vào quan tài một loại dịch nhầy đặc chế, cùng các loại thuốc xanh xanh, đỏ đỏ mà chỉ hắn biết là gì.
Mạc Thiên Cửu nhét vào trong miệng nàng một viên đan dược, thứ này thì nàng nhận ra, dù sao nàng cũng là đan sư cấp hai.
Viên đan dược này chính là đại bổ đan dược, bào chế từ nhân sâm, linh chi, băng sơn tuyết liên, hà thủ ô… mấy chục loại thảo được đại bổ.
Tiếp theo hắn phong bế tất cả các lỗ trên người nàng.
Nam có chín lỗ, nữ có mười lỗ.
Việc bịt các lỗ sẽ khiến trong ngoài không trao đổi chất, biến cơ thể thành một hệ kín để năng lượng nội tuần hoàn.
Việc này sẽ khiến nàng mất cảm giác với bên ngoài, ít bị ngoại cảnh tác động.
Như vậy sau này khôi lỗi khả năng thấp sinh ra ý thức tự chủ.
Cuối cùng dùng vải trắng quấn lại toàn thân giống như xác ướp rồi đặt nàng vào trong quan tài.
Diệp Hồng Vân lúc này vẫn còn sống và sẽ tiếp tục sống trong nhiều ngày.
Quá trình luyện khôi sống có thể kéo dài hàng tháng hàng năm, thậm chí hàng ngàn năm tùy theo mức độ.
Đặt quan tài vào giữa pháp trận, hắn kết ấn để linh khí tràn vào quan tài.
Hắn dùng mười viên linh thạch ban đầu làm mồi, sau đó pháp trận có thể tự hút lấy linh khí.
Đừng quên nơi đây chính là mỏ linh thạch, linh khí dồi dào.
Nếu là bên ngoài, hắn sẽ tốn một khoảng lớn linh thạch duy trì pháp trận mà hắn không bỏ ra nổi.
…
Bên trên, sau khi giải quyết xong đám Bạch Long Vệ, lúc này Cấm Vệ Quân cũng đáp xuống, nhìn thấy hành động của bọn Dự Dương Vương thì không thể nào tin nổi.
“Các ngươi…” tên đội trưởng chỉ tay, hắn không ngờ được vương công đại thần lại cấu kết với Vạn Trùng Quốc tàn sát đồng hương.
“Giết!” Dự Dương Vương lạnh nhạt ra lệnh.
Phốc phốc phốc… máu tươi bắn không trung, Cấm Vệ Quân bị bọn Dự Dương Vương khống chế, bọn Vạn Trùng Quốc xuống tay.
Đến lúc này quanh núi đã không còn quân canh giữ, những đội quân còn lại đang có nhiệm vụ bảo vệ nơi khác, sẽ không tới đây nếu không có lệnh điều động đặc biệt.
Bây giờ bọn họ đã hoàn toàn rảnh tay phá trận.
Vì không biết được nhiều đời hoàng đế Đại Trịnh bố trí xuống bao nhiêu trận pháp, cấp bậc thế nào nên chỉ có thể dùng cách thô bạo nhất.
Cách làm rất đơn giản, từng nhóm người đi vào, kích hoạt trận pháp, người bên ngoài sẽ dùng bạo lực phá trận.
Bằng vào cách này bọn họ trong một nén nhang phá liên tục mười hai trận pháp, tất nhiên cũng có thương vong nhưng đều là thuộc hạ, không cần lo lắng.
Rầm rầm rầm… pháp trận liên tục bị phá, bọn họ tiến sâu vào trong lòng núi.
Đúng lúc này chợt có tiếng nổ vang.
Oanh! một tia sáng phóng lên trời mang theo ngập tràn khí tức.
Đám người cảm giác một tảng đá lớn đè lên trước ngực.
Bóng dáng dừng tại trên không, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn xuống chúng sinh.
Dự Dương Vương ngước mắt nhìn mặt tái mét, người này với hắn vừa lạ vừa quen, hắn có thể khẳng định trăm phần trăm đây là Thái Đức hoàng đế, nhưng lạ lẫm vì Thái Đức quá trẻ quá trẻ, giống như trở lại thời thiếu niên vậy.
Thái Đức tỏa ra khí tức khiến mọi người run sợ, tất cả dâng lên một cỗ dự cảm bất tường, chẳng lẽ hắn… Kim Đan rồi.
Chuyện này quá khó tin!
“Thấy trẫm sao không quỳ!” Thái Đức lạnh giọng.
Đám Dự Dương Vương nhìn nhau, mặc dù hôm nay tạo phản nhưng còn chưa thật trở mặt.
Dưới uy thế của Thái Đức, bọn họ đầu gối từ từ cong xuống.
“Tham kiến bệ hạ!” đám người quỳ gối mặt cắm xuống đất, không dám ngẩng lên.
Thái Đức liếc nhìn bọn chúng, nô tài thì suốt đời vẫn là nô tài, đừng mong lật được cái gì bọt nước.
Hắn lại đưa mắt nhìn Vạn Trùng Quốc.
“Các ngươi còn chưa quỳ?”
Thập đại thống lĩnh sắc mặt ngưng trọng từ từ nép tới sau lưng chủ thượng.
Vị chủ thượng đưa tay gỡ xuống mũ trùm đầu, để lộ ra khuôn mặt nửa người nửa rết, hắn chỉ hóa hình một nửa để đi lại thuận tiện, không muốn quá gây chú ý.
Vì bản thể của hắn là một con rết tinh, to lớn đến hàng trăm mét.
Hắn không phải bình thường rết tinh, trong người hắn chảy xuôi một tia huyết mạch thượng cổ hung thú Hắc Thiên Ngô Long.
Tại thời kỳ thượng cổ hỗn loạn, Nhân Thần Yêu Ma Linh… vạn tộc tranh phong, cường giả lớp lớp.
Hắc Thiên Ngô Long tại trong thời kỳ quần hùng vô số vẫn phát ra hào quang chói lọi, được liệt vào hàng Thập Hung, đủ thấy chủng tộc này mạnh đến cỡ nào.
Là cơn ác mộng của vạn tộc.
Hắc Thiên Ngô Long thích nhất ăn giao, rồng, là khắc tinh của Long tộc.
Vạn Trùng quốc chủ có được một tia huyết mạch Hắc Thiên Ngô Long nên tự gọi là Hắc Thiên.
“Ngươi đã bước vào Kim Đan Cảnh?”
“Biết sao còn chưa quỳ.” Thái Đức lời này coi như thừa nhận.
Quả nhiên!
Đám người hít một hơi sâu, lần này tất cả kế hoạch chỉ sợ đổ sông đổ biển.
Trái ngược với mọi người thái độ, Hắc Thiên sắc mặt lạnh nhạt, ngước đầu nhìn Thái Đức, giọng bình thản:
— QUẢNG CÁO —
Event
“Ngươi nếu chưa thành Kim Đan ta còn coi trọng ngươi một hai, ngươi bước vào Kim Đan lại khiến ta quá thất vọng.”
Thái Đức nhíu mày, trên trán nổi gân, một cái con rết lại dám to gan nhận xét hắn.
Hắc Thiên cởi bỏ áo choàng, lộ ra cơ thể nửa người nửa rết, ánh mắt lạnh nhạt.
“Ngươi sở hữu cả một tòa linh mạch, đáng lẽ ít nhất cũng nên kết cái bình thường Kim Đan nhưng mà ngươi lại kết ra kém cỏi nhất Kim Đan.
Nếu ta là ngươi đã sớm đập đầu chết cho rồi.”
Thái Đức nghe lời này thì bị làm cho tức giận, không ngờ vừa vào Kim Đan Cảnh, đáng lẽ phải được người người sùng bái, kết quả lại bị Hắc Thiên vạch trần chỗ đau, của hắn bé như hạt tiêu.
“Vạn Trùng quốc chủ, ngươi thành công chọc giận ta.” Thái