Tình thế nguy cấp, các vị đại sư không thể buông tay để đối phó.
Ánh đao lóe lên đi tới yết hầu của bốn bọn họ.
“Đâu có dễ dàng như vậy!” Dự Dương Vương cười nhạt, bọn họ ra tay.
Sát chiêu ngay ở sau lưng nhưng Ám Vệ được đào tạo rất tốt, bọn họ chỉ một mực chú ý tới nhiệm vụ, trong đầu bọn họ lúc này chỉ có giết bốn vị cao tăng mặc cho nguy hiểm cận kề.
Đám Dự Dương Vương toát mồ hôi, bọn Ám Vệ này là lũ ngốc sao?
Keng! lưỡi đao đâm tới nhưng bị chặn đứng giữa chừng, đầu đao chỉ cách cổ đường tơ kẽ tóc.
Bốn vị cao tăng được cứu.
Người ra tay chính là ba mươi sáu kim cang đồng tử.
Bọn vận kim thân, cả người hóa thành màu vàng kim, rắn chắc như đồng kim, tay cầm lấy lưỡi đao không bị một chút tốt hại.
Ngay một giây sau, sát chiêu của bọn Trần Anh đã tới.
Phốc phốc phốc… bốn tên Ám Vệ bị chém bay đầu.
Bọn Ám Vệ còn lại không sợ hãi tiếp tục ra tay.
“Bảo vệ các vị đại sư!” Trần Anh hét lớn.
Quần thần đồng loạt đứng lên vây quanh các vị đại sư, có khoảng hai mươi vị, thực lực phần lớn là Luyện Khí cửu tầng, một ít là Trúc Cơ sơ trung kỳ, ba vị hậu kỳ là Trần Anh, Dự Dương Vương và Vương Song, không có Trúc Cơ đỉnh phong.
Còn lại quan viên phàm nhân, tu vi quá thấp hoặc là đã sớm chết trong trận phong ba hoặc là đã co chân chạy từ lâu.
Cũng không ai trách bọn họ.
Tất cả đánh loạn lên.
Ám Vệ tu vi đồng đều tại Trúc Cơ sơ kỳ, có mười tên chỉ huy là Trúc Cơ trung kỳ, tổng cộng số lượng lên đến tám mươi tên, bọn chúng được huấn luyện kỹ càng không hề sợ chết, vũ khí tận răng.
Đám Trần Anh mặc dù có ba vị hậu kỳ nhưng bị đám tu vi thấp kéo chân.
Ba mươi sáu kim cang đồng tử tu vi từ Luyện Khí cửu tầng tới Trúc Cơ sơ kỳ.
Chiến trận tương đối cân bằng.
Thời gian kéo dài có lợi phe tăng nhân, bởi vì Thái Đức đang bị trận pháp và Thiên Long Bát Bảo luyện hóa.
Oanh! Thái Đức bàn tay đánh bay thiên long, sắc mặt không tốt, linh lực của hắn chỉ còn lại ba phần.
Hắn phát hiện trận này không chỉ phong tỏa đường thoát mà còn ngăn linh khí, nên nhớ phía dưới chính là mạch linh thạch, núi Bạch Mã đã hủy, linh khí tiết ra ngoài rất nhiều.
Hắn vậy mà không hấp thu được chút gì.
Chỉ có thể lấy linh thạch trong nhẫn sử dụng.
Cứ thế này kéo dài không tốt.
“Hừ, các ngươi cho rằng chỉ các ngươi có Kim Bảo.” Thái Đức khịt mũi.
Nghe lời này mọi người ẩn ẩn lo lắng, chẳng lẽ hắn còn cái gì lá bài chưa lật.
“Hòa Sinh đâu?” Thái Đức hét lớn.
“Có Hòa Sinh!” Một người đạp phi kiếm bay tới.
Đám người trố mắt, tên thái giám này… sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Trước đó rõ ràng hắn đã bị một chưởng đánh cho trọng thương, ngất ngay tại chỗ.
Nhưng bây giờ lại sinh long hoạt hổ, sinh khí bừng bừng.
Đã thế còn đạp phi kiếm bay tới, đây rõ ràng là dấu hiệu của Trúc Cơ cảnh.
— QUẢNG CÁO —
Thái Đức nhếch mép cười.
“Các ngươi cho rằng thống soái trung quân Bạch Long Quân chỉ có Luyện Khí cảnh giới?”
Được Thái Đức nhắc, bọn người mới sực bừng tỉnh.
Đúng ha! trung quân là đội quân tinh nhuệ số một Đại Trịnh, một viên đội trưởng cũng đã là Luyện Khí tu sĩ, không lý nào thống soái cũng tu vi như vậy.
Xem ra trước đó bọn họ đã bị Hòa Sinh qua mặt.
Quá bất cẩn!
Sơ suất này cũng vì Hòa Sinh là thái giám.
Một tên bị thiến thì có thể có cái gì thành tựu.
Cái này suy nghĩ đã ăn sâu vào lòng người từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Thái Đức chỉ sợ đã đoán biết bọn họ ý nghĩ, mới dùng Hòa Sinh như át chủ bài.
“Hừ, một cái Trúc Cơ thì có thể lật lên cái gì bọt nước.
Hoàng huynh có phải ngươi già quá nên hồ đồ rồi không?” Dự Dương Vương khinh thường.
“Dự Dương Vương xem ra ngươi vẫn là quá ngây thơ, bệ hạ suy nghĩ làm sao ngươi có thể hiểu được.” Hòa Sinh cười nhạt, móc lại một câu.
Dự Dương Vương hừ lạnh:
“Một tên thái giám lại dám mở miệng ngông cuồng, ta cũng muốn xem hôm nay ngươi có thể làm được cái gì?”
Thái Đức trán đổ mồ hôi hột, lúc này đang vô cùng khó chịu, mệt mỏi đánh với thiên long, quát:
“Nhanh tế Thiên Hạ Đồ!”
“Vâng!” Hòa Sinh lớn tiếng gật đầu.
Từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp gỗ, cung kính nâng lên, sau đó mở ra.
“Cung thỉnh Thiên Hạ Đồ!” Hòa Sinh kính cẩn thưa.
Nắp hộp vừa mở, kim quang chiếu xạ bốn phương tám hướng, một cỗ uy áp Kim Đan cảnh cường đại tỏa ra.
Bọn Trần Anh trái tim nhảy lên tận cổ.
Thiên Hạ Đồ là chí bảo trấn quốc Đại Trịnh, tầm quan trọng không kém gì Trụ Thế Ấn, thậm chí còn cao hơn.
Trụ Thế Ấn là các đời vương triều truyền thừa, đại biểu hoàng giả chính thống, là chìa khóa để vào mỏ linh thạch.
Còn Thiên Hạ Đồ lại là vật riêng của Trịnh gia, nền tảng của Trịnh gia.
Thiên Hạ Đồ còn, Trịnh gia còn.
Thiên Hạ Đồ mất, Trịnh gia mất.
Trịnh gia chỉ cần có Thiên Hạ Đồ thì đã có ít nhất một nửa giang sơn, dù cho không Trụ Thế Ấn.
Bình thường Thiên Hạ Đồ đều nằm trong hoàng cung cấm địa, tọa trấn thiên hạ.
Không ai biết được vị trí chính xác của nó.
Không ngờ vì lần này, Thái Đức dám mang cả thứ này ra.
Nếu như Thiên Hạ Đồ có chuyện gì thì Thái Đức chính là tội nhân thiên cổ Trịnh gia.
Mọi người sắc mặt tái đi, bọn họ khó khăn lắm mới bắt được Thái Đức chiếm được ưu thế, một món Kim Bảo xuất hiện khiến chiến trường lập tức nghiêng.
“Mọi người bình tĩnh! muốn khởi động Thiên Hạ Đồ cần tinh huyết hoàng đế.” đúng lúc này Dự Dương Vương hét lớn, hắn dù sao cũng là hoàng tộc thành viên cao tầng, một chút bí mật vẫn là biết.
“Đừng để rơi vào tay Thái Đức.”
Thì