Vụ nổ qua đi, sau một vài giây đứng hình, Trần Anh, Vương Song và Dự Dương Vương sực tỉnh, ánh mắt lóe sáng.
Bọn họ nhảy ra khỏi bát bảo phóng đi.
Thái Đức mất, thái tử mất, vương vị bị trống.
Bọn họ phải cấp tốc trở về sắp xếp, tranh tiên cơ.
Đám quan còn lại ngơ ngác vẫn chưa hiểu lắm vì sao bọn họ lại vội như vậy.
Khổ Bi thì chỉ chắp tay, cúi đầu niệm:
“A Di Đà Phật!”
Con người đều vì danh và lợi mà mờ mắt, bao giờ mới được siêu thoát.
…
Mạc Thiên Cửu đang luyện thi, cả hang động đột nhiên rung động kịch liệt, trần hang có dấu hiệu sụp đổ lần nữa.
Hắn vội vàng thu lại thi quan.
Luyện khôi các bước quan trọng đã làm xong, bây giờ thu lại cũng không ảnh hưởng nhiều.
Hắn lập tức chạy sâu xuống hầm mỏ.
Vụ nổ từ phía trên đổ xuống, đi xuống mới an toàn.
Hắn vừa chạy vừa phóng xuất dị năng từ trường cảm ứng kim loại, thăm dò đường đi.
Rầm rầm rầm… phía sau đất đá đổ sụp, bụi bay mịt mù, che lấp lối về, cảm giác như một con thú lớn đang khép miệng, hắn phải chạy thật nhanh.
Nửa ngày sau chấn động dừng lại, “Phù!” Mạc Thiên Cửu chống tay lên vách tường thở dốc, mệt chết ta rồi.
Không biết phía trên đánh nhau kiểu gì mà nổ lớn như vậy.
Đường đằng sau đã hoàn toàn bị phá hủy, hắn chỉ có thể tiếp tục đi xuống.
Hắn không chút nào lo ngại việc mình bị lạc hoặc bị nhốt vĩnh viễn ở đây, bởi vì hắn có siêu năng lực, có người máy X1, phá đất mà lên dễ như trở bàn tay.
Mạc Thiên Cửu cảm ứng được phía dưới sâu có một khoảng trống lớn, khả năng cũng giống như hang động vừa rồi, hắn dự định tới đó tiếp tục luyện thi khôi.
Đi xuống, đi xuống… tiếp tục đi xuống.
Nửa ngày sau, hắn đi hết đường hầm, chính xác là đụng phải trận pháp, phía sau trận pháp chính là hang động lớn.
Mạc Thiên Cửu đưa tay sờ lên trận pháp, tỉ mỉ quan sát từng hoa văn.
Hắn bây giờ đối với trận pháp đã có một chút hiểu biết.
Trận pháp có thể nói tương tự với lập trình ở Trái Đất, một bên dùng ký tự, một bên dùng hình vẽ.
Cả hai đều đề cao tính quy tắc và logic.
Chỉ cần sai một chút là không hoạt động.
Nếu lập trình có nhiều ngôn ngữ thì trận pháp cũng có nhiều trận dạng.
Trận pháp này là trận pháp thuộc dạng phong ấn không có tính không kích.
Trận pháp mà hắn sử dụng là trận pháp thuộc dạng điều khiển.
Cả hai tương đối khác nhau.
Nên hắn chỉ nhận ra trận pháp này, còn cách phá thì hắn không biết.
Vẫn là phải dùng đến phương pháp nguyên thủy nhất: bạo lực.
Mạc Thiên Cửu phất tay, người máy X1 xuất hiện.
Hắn tại trên lưng người máy làm ra một chút thay đổi, thay vì dùng linh thạch thì người máy sẽ trực tiếp hấp thụ linh khí nơi đây làm nguồn động lực.
O o o… người máy bắt đầu chuyển động, hai mắt sáng lên.
X1 thu tay về phía sau rồi… oanh! không khí nổ bể, đánh mạnh vào pháp trận.
Rầm rầm rầm pháp trận lung lay kịch liệt, chưa phá nhưng đã gần giới hạn chịu đựng.
X1 tiếp tục thu tay.
Oanh oanh oanh… liên tục mười đấm, trận pháp không chịu nổi, ầm ầm sụp đổ.
Mạc Thiên Cửu điều khiển người máy trước tiên tiến vào thăm dò.
Nửa ngày sau, người máy không gặp công kích, hắn thấy an toàn mới đi vào.
Khi hắn vừa bước vào không khỏi kinh ngạc tròn mắt.
Thái Đức!!!
Hang động này cao khoảng mười mét, dài hai mươi, rộng gần hai mươi, tương đối vuông.
Chính giữa hang có một bàn trụ, bên trên khắc họa nhiều hoa văn, đây hẳn là trung tâm điều khiển trận pháp.
Thái Đức nằm dựa vào bàn trụ, khí tức mỏng manh, quần áo rách rưới còn hơn ăn mày, trên người đầy vết thương, từng mảng vết phỏng lớn, tóc tai bù xù.
Nhìn suýt nữa không nhận ra.
Trên đầu hắn treo một điểm kim quang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nếu nhìn kỹ sẽ thấy viên Kim Đan này xuất hiện nhiều vết nứt li ti, nó đã bị tổn thương cực nặng.
Thì ra trước đó tự bạo không phải Kim Đan mà là Trụ Thế Ấn.
Thái Đức hắn đâu có ngu, vì sao lại phải chết cùng đám sâu kiến kia.
Trụ Thế Ấn tự bạo sức mạnh không kém gì Kim Đan.
Trụ Thế Ấn mặc dù rất quan trọng nhưng so với tính mạng bản thân có là gì.
Vị trí cửa vào linh mạch cũng đã bị bại lộ, tầm quan trọng của Trụ Thế Ấn giảm sút, có hủy cũng không quá hối tiếc.
Chỉ cần hắn còn sống, sẽ có cái khác Trụ Thế Ấn, cái khác Bạch Mã Sơn.
Sống mới là quan trọng nhất.
Thái Đức đặt chế độ tự bạo Trụ Thế Ấn, trong vài khắc ngắn ngủi, hắn lao đầu chui xuống mỏ linh mạch tránh nạn, đồng thời có ý mượn nhờ nơi đây linh khí khôi phục Kim Đan lẫn bản thân.
Kế hoạch của hắn thành công, Hòa Sinh bị nổ chết, hắn còn sống.
Còn đám quan lại kia… không quan trọng.
Mặc cho bọn chúng làm ra cái gì, đỡ ai lên vương vị, hắn trở về, tất cả kết thúc.
Kim Đan lúc này có dấu hiệu tích cực, một chút lành lại.
Nhưng Thái Đức thì vẫn nguy cấp trong sớm chiều.
Các vết thương ngoài da không vấn đề đang hồi phục nhanh chóng, nguy hiểm nhất là độc Thực Huyết Hắc Ban, nó đã lan tới nửa mặt hắn, liên tục hút lấy huyết nhục.
Mạc Thiên Cửu bước lại gần, cách mười bước thì dừng lại quan sát.
Thái Đức cảm ứng được bước chân, từ từ mở mắt, giật mình! Có phải mình đã chết rồi không nên mới thấy hồn ma.
Đây rõ ràng là Mạc Thiên Cửu, cái tên kim linh căn bị mình lấy máu.
Hắn đến đón mình