Hắc Thiên đã chết nhưng Mạc Thiên Cửu không yên tâm, vẫn là phải bổ vài bổ, chém nát đầu thì mới thôi.
Yên tâm! nát thêm nữa cũng không có ảnh hưởng tới khẩu vị của Đậu Đen, nó thích ăn mềm.
Nếu Hắc Thiên còn nguyên vẹn thì lấy đi luyện khôi cũng tốt, chỉ là hắn đã đứt đôi, luyện khôi không được.
Nhưng giáp vỏ thì vẫn còn tốt, thứ này khá cứng, dễ dàng chịu qua Trúc Bảo công kích, cấp độ tài nguyên cấp Trúc Cơ.
X1 bị phá hủy vừa hay dùng thứ này bổ sung.
“Ư ư…” Yên Mộng rên lên, ôm vai dựa vào vách động trượt ngồi xuống, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Nàng và hắn đều bị trúng độc Hắc Thiên.
Mạc Thiên Cửu nhờ có dị năng chữa trị, chỉ cảm thấy đau nhức ở vai, dị năng đang phân hủy độc chất.
Yên Mộng thì không được như vậy.
Trúc Cơ mặc dù nói vạn độc bất xâm nhưng đây là đối với phàm độc.
Hắc Thiên là giả đan, huyết mạch Thập Hung Hắc Thiên Ngô Long, bởi vậy độc chất không đơn giản.
Cũng may cho bọn họ là Hắc Thiên nhiều lần lột xác, tái tạo cơ thể mới, độc chất cũng được tái tạo, độc mới không độc như trước.
Nhờ vậy mà Yên Mộng chưa chết, Mạc Thiên Cửu không sao.
“Mộc hệ không phải chuyên về chữa trị sao?” hắn thắc mắc.
“Mộc hệ của thiếp không phải hệ chữa trị.” Yên Mộng cười khổ, mọi người hiểu lầm, mộc hệ cũng có nhiều nhánh, chữa trị chỉ là một trong số đó nhưng nổi bất nhất nên mọi người thường nghĩ mộc hệ phải biết chữa trị.
Nàng mộc hệ là khống chế, phòng ngự, đặt bẫy.
“Thử Giải Độc Đan chưa?”
“Đã thử mấy loại nhưng không hiệu quả lắm.
Thiếp đang dùng linh lực tạm thời áp chế lại.” nàng thều thào, mồ hôi từng giọt to tròn nhỏ xuống.
Mạc Thiên Cửu ngồi xuống đối diện, suy tư, dị năng của mình có thể tự chữa trị, không biết có thể chữa trị cho người khác?
Thử liền biết!
Hắn đưa tay, đặt lên vết thương, phóng xuất dị năng chữa trị.
Dị năng đi vào, tấn công độc chất.
Hiệu quả… hình như có một chút nhưng không đáng kể.
Hắn thu tay, cách này không được.
Hắn suy tư.
Độc chất nói cho cùng cũng là một loại phân tử, đi vào trong cơ thể, nó phá hủy hoặc kết hợp với sinh chất.
Chính việc sinh chất bị phá hủy hoặc biến đổi mới gây chết cơ thể.
Hắn thay đổi cách làm, điều khiển các hạt nano kim loại tấn công phá vỡ độc chất.
Cách này có vẻ hiệu quả nhưng tốn quá nhiều tinh thần.
Nano kim loại quá nhỏ, hắn điều khiển cực kỳ vất vả, căng hết tinh thần.
Trên trán mồ hôi hột chảy ròng ròng, trên mặt từng sợi gân nổi lên căng như dây đàn.
Một lúc sau, hắn thu dị năng, thở phào một tiếng, độc chất đã bị phá hủy phần lớn, phần còn lại Yên Mộng có thể từ từ bài trừ.
Yên Mộng nằm dựa vào vách động, thiếp đi.
Mạc Thiên Cửu lấy ra lương khô, bắt đầu gặm.
Đây là cách hắn bổ sung năng lượng.
Đậu Đen đang mổ xác, liếc nhìn hắn, bâng quơ hỏi:
“Ngươi đã là tu sĩ rồi, không hấp thụ linh khí, mà lại đi ăn phàm vật.”
Mạc Thiên Cửu cắn, giựt mãi mới đứt miếng thịt trâu gác bếp, hai hàm vận động hết công suất chậm chạp nhai.
“Ăn quen rồi!” hắn trả lời một cách thoái thác.
Ta cũng muốn hấp thụ linh khí lắm chứ! nhưng đáng tiếc không được.
Cũng thật ngưỡng mộ bọn tu tiên, nghe nói đạt tới cảnh giới nhất định thì hoàn toàn không cần ăn uống, chỉ cần hít không khí là được.
“Ăn vậy mà ngươi cũng ăn được.” Đậu Đen chê bai một câu, sau đó cắm đầu ăn một cách ngon lành, như muốn nói ăn như ta mới là ăn.
Ăn phải đi kèm với hưởng thụ, đừng để việc ăn như một hình phạt.
Mạc Thiên Cửu nhìn miếng thịt trâu không khác gì miếng giẻ lau, nhai có một tí thôi mà đau hết cả quai hàm.
Nhìn sang Đậu Đen đang ăn ngon lành.
Đầu óc hắn bừng tỉnh!
Phải ha! vì sao ta phải ăn miếng giẻ lau này, thịt tươi không phải ở trước mặt sao!?
Hắn liền rón rén lại gần.
Đậu Đen chợt dựng tóc gáy.
“Ngươi… ngươi định làm gì?” Đậu Đen cảnh giác.
“Thức Ăn Dự Trữ ngoan! Đừng chống cự!” Mạc Thiên Cửu kéo lên nụ cười, hai tay đã thủ động tác chộp tới.
“Này! đừng qua đây! Ta không phải là Thức Ăn Dự Trữ…” Đậu Đen thét lên nhưng vô dụng, Mạc Thiên Cửu đã nhào tới.
“Đừng! Á, đừng! Chân của ta, bỏ ra!”
Yên Mộng nghe tiếng kêu thét thì nhướng mắt mở ra, một cảnh tượng kinh khủng xuất hiện, nàng chưa bao giờ nhìn thấy.
Một người một chim đang… giành thịt.
Nàng nhắm mắt, mặc kệ không quan tâm.
Nửa ngày sau, nàng từ từ mở mắt bởi mùi thơm.
Thì ra Mạc Thiên Cửu đang nướng thịt rết, thấy nàng tỉnh hắn đưa cho nàng một xiên thịt, mỉm cười nói:
“Ăn đi! thịt rết rất giàu dinh dưỡng, vết thương mau lành.”
Nàng không quan trọng ăn uống, nhưng đây là thịt của một vị yêu trùng giả đan, hẳn là không tầm thường.
Nàng tiếp nhận xiên thịt, cắn một miếng.
Thật tuyệt! lớp vỏ ngoài giòn rụm, bên trong vẫn mềm ứ nước không hề khô, gia vị vừa đủ.
Không những thế còn có một cỗ năng lượng thấm vào ruột gan.
Đây là năng lượng đặc trưng của Yêu tộc, bình thường Nhân tộc hấp thụ khó, trừ phi là có thể chất hoặc công pháp đặc biệt.
Chỉ có Yêu tộc là hấp thụ trọn vẹn nhất.
Nhưng không sao, ngon là được.
Nàng không ngờ Mạc Thiên Cửu còn có tài nấu ăn.
“Ngon không?” Hắn hỏi.
“Ngon!” Nàng gật đầu sâu.
“Vậy thì ăn nhiều vào!” Hắn đưa cho nàng một xiên khác.
Đậu Đen một bên ôm đống thịt bầy nhầy, vừa ăn vừa khóc.
Các ngươi quá ức hiếp chim!
Vừa ăn, Mạc Thiên Cửu vừa hỏi:
“Phía trên thế nào?”
Yên Mộng thuật