Cuộc sống những ngày sau với Mạc Thiên Cửu rất đơn giản: đêm bảy ngày ba, vào ra liên tục.
Thời gian rảnh rỗi còn lại hắn đọc sách lấy được từ chỗ Hồng Đồ.
Biệt phủ của hắn khá lớn, có vườn hoa, có giả sơn, có hồ nước, có suối chảy róc rách… hắn thích thanh tĩnh nên yêu cầu không ai lại gần.
Bởi vậy khi hắn cùng Bộ Yên tập thể dục, phóng túng tiếng rên cũng không bị ai phát hiện.
Ba ngày sau, Lý Bình Nhi tới cửa.
Nàng bắt gặp Bộ Yên đang ngồi gần Mạc Thiên Cửu, một người uống trà, một người yên lặng hầu nước.
Nàng đã biết chuyện Bộ Yên tới đây cầu phúc cho phu quân nhưng nhìn dáng vẻ hai người… nàng cứ thấy sao sao.
Trực giác phụ nữ nói cho nàng biết hai bọn họ khả năng đã…
Thật khó tin! tiên trưởng sao to gan như vậy? Bộ Yên cũng thật là dám làm, mới vào nhà này không lâu, vậy mà…
Lý Bình Nhi bình thường như người không khí nhưng không có nghĩa là nàng ngốc, ngược lại nàng rất thông minh.
Bộ Yên bắt gặp ánh mắt dò xét của Lý Bình Nhi thì cúi gằm mặt, vô cùng xấu hổ, chỉ hy vọng không bị phát hiện.
Lý Bình Nhi dời đi ánh mắt, chuyện này không liên quan tới nàng.
“Tiên trưởng, Bình Nhi tới đây xin bùa bình an cho phu quân.”
Nàng rất khéo léo, thấy người ngoài ở đây liền không nói thật.
“Được!” Mạc Thiên Cửu mỉm cười gật đầu.
Lý Bình Nhi đảo tròng mắt sang hướng Bộ Yên như muốn nói: đuổi nàng ta đi!
Mạc Thiên Cửu hiểu ý, cảm thấy không cần thiết cho bọn họ biết bọn họ đều giống như nhau.
“Bộ Yên, hôm nay làm phép đã xong.”
Bộ Yên đứng dậy hành lễ.
“Mẹ năm, tiên trưởng! Bộ Yên xin đi trước!”
Nàng bây giờ mới nhớ hành lễ với mẹ năm.
Nếu gặp bà mẹ khó tính, sớm đã bù lu bù loa.
Bộ Yên rời đi, Lý Bình Nhi mới ngồi xuống, lấy ra từ trong tay áo một hình nhân giấy đẩy tới trước mặt Mạc Thiên Cửu.
“Tiên trưởng, ngài thấy được không?”
Hắn tiếp nhận hình nhân, tay kết ấn ký, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, sau đó dán hình nhân trên trán, dùng hai ngón trỏ và ngón giữa ấn giữ, trừng mắt, quát:
“Thị giác, khai!”
Đột nhiên trước mắt hắn không gian vặn vẹo, một loạt các hình ảnh hiện lên.
Hình ảnh hiện tại và ảo ảnh kia chồng lên nhau, nhìn cực kỳ rối mắt.
Hắn thấy được một quyển sổ, một bàn tay quẹt phết trên trang giấy đánh dấu ghi chú, sau đó lật qua trang khác.
Đôi mắt kia thỉnh thoảng nhìn lên, dụi mắt.
Mạc Thiên Cửu mừng rỡ, không nghi ngờ gì nữa, hắn đã thành công.
Chỉ là… có chút mỏi mắt.
Hai tầm mắt song trùng khiến não hắn nào chỉ hoạt động gấp đôi.
Hắn vẫn chưa quen, sau này có thể sẽ tốt hơn.
Hắn ngắt thi pháp, tay day day đôi lông mày.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Thành công sao?” Lý Bình Nhi đôi mắt to tròn, mong chờ hỏi.
“Thành công.” Hắn gật đầu, híp mắt cười.
Hắn cũng thật không ngờ thành công.
Thuật này thật quá tà dị, không phù hợp với kiến thức khoa học hắn biết chút nào, giống như trong phim đạo sĩ cương thi vậy.
Lý Bình Nhi vỗ tay vui mừng, con đường trả thù của nàng lại tiến một bước quan trọng.
“Vui mừng lắm sao?” hắn cười nhưng không có ý cười, hỏi.
Lý Bình Nhi dịu dàng đứng lên, ngồi vào trong lòng hắn, nũng nịu:
“Tiên trưởng, kế hoạch của chúng ta tiến một bước quan trọng, ngài không thấy vui sao?”
“Vui… tất nhiên là vui rồi.” hắn không khách sáo chút nào, ôm chặt nàng, tay luồn muôn trùng lá cây tìm tới trái đào, hình như lớn hơn trước rồi thì phải, khả năng nhờ hắn xoa bóp thường xuyên đã kích thích trái đào chín.
Cũng không có gì bất ngờ, nàng vốn đang tuổi trưởng thành, to lên cũng là bình thường.
Lý Bình Nhi ư lên một tiếng, mặt đỏ hồng, hơi thở bắt đầu gấp.
“Tiên trưởng khoan đã! Bình Nhi có chuyện muốn hỏi.” nàng vội lên tiếng, trễ chỉ sợ không nói được nữa.
“Nói đi.” hắn chậm lại nhịp nhào bánh.
“Chu Đạt, Bộ Yên…” nàng không phải kẻ ngốc, sớm nghi ngờ Chu Đạt bị thu phục, vừa rồi nhìn thấy trạng thái của Bộ Yên càng thêm khẳng định.
“Ngươi không phải muốn trả thù Chu gia sao? ta đang giúp ngươi.” hắn cười nói, coi như khẳng định suy nghĩ trong lòng nàng.
“Chu Đạt biết nương tử của mình làm chuyện này sao?”
“Hắn tự nguyện dâng lên.”
Nàng hít một hơi sâu, không ngờ tiên trưởng lợi hại như vậy.
Không biết bằng cách nào lại có thể khiến Chu Đạt tự nguyện cắm sừng lên đầu mình.
Đàn ông bị vợ ngoại tình là chuyện không hiếm nhưng cam tâm tình nguyện để vợ ngoại tình, từ xưa đến nay chỉ sợ có mình Chu Đạt.
Từ nay phải gọi hắn là Đạt Tuần Lộc rồi! nghĩ đến đây nàng khẽ cười khúc khích.
“Nàng cười gì vui thế?” hắn hỏi, tay không ngừng luồn lách vào lớp áo.
Lý Bình Nhi bị nhột cười càng tươi.
“Nghĩ đến nhà họ Chu cha con đều trở thành tuần lộc.”
“Tuần lộc? ha ha… biệt danh hay lắm.” hắn cũng cười lớn.
Hai bọn họ sau đó dính vào nhau, ngang nhiên làm giữa ban ngày ngoài trời.
Hắn ôm chặt nàng giống như vác ba lô trước người, sau đó từng bước đi bộ tập thể dục.
Bạch bạch… tiếng bước chân quanh vườn.
Bọn họ tại bên giả sơn tập chống đẩy.
Sau đó vào tại trong đình trên bàn đá vác cày.
Tại trong vườn cưỡi ngựa xem hoa.
Khi mồ hôi đã ướt đẫm hai người, Lý Bình Nhi chân run rẩy không thể đứng dậy nổi thì hai người mới thôi, nằm ôm nhau ngắm ánh trăng.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Đêm nay ở lại sao?” hắn hỏi.
“Không được, hạ nhân sẽ nghi ngờ.” nàng ngay lập tức từ chối.
“Hai da… thật phiền phức, vậy lần sau ta đến chỗ nàng.”
“Không được.” nàng giật nảy mình, sẽ bị phát hiện đó.
“Không có nàng, đêm nay ta thật cô đơn.” hắn thở dài buồn phiền.
“Xí! đừng có gạt người ta, không phải còn có cô con dâu kia sao?” nàng cười trêu đùa.
“Nàng ta sao có thể so sánh với nàng.” hắn nịnh hót.
Lý Bình Nhi nghe vậy vui vẻ, dù biết lời này rất có thể là giả dối.
Không quan trọng! nàng chấp nhận.
Chỉ có bên hắn nàng mới thật sự cảm thấy mình là phụ nữ.
…
Một ngày sáng sớm, hắn bước ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân, theo thói quen cầm sách ra ngoài bàn đá ngồi đọc.
Trên giường, Bộ Yên cuộn mình, ngủ ngoan như mèo con.
Nàng dạo gần đây đã nhu thuận, nghe lời hơn rất nhiều.
Hắn mở ra Tu Tiên Đại Lục, phần giới thiệu cảnh giới.
Tu sĩ bắt đầu từ Luyện Khí, đến Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần.
Luyện Khí cảnh phân chia từ nhất trùng tới cửu trùng.
Các cảnh giới còn lại thì phân chia sơ kỳ,