Ma nữ bắt đầu kể chuyện.
“Ta vốn là con gái của tri châu Vân Trung, châu Giang Hà.
Năm Thái Đức thứ 150, ta lúc đó vừa tròn hai mươi tuổi được chọn vào cung làm tú nữ.”
Đại Trịnh giống như thời phong kiến, lấy niên hiệu hoàng đế tính thời gian.
Thái Đức thứ 150 tức là năm Thái Đức trị vì thứ 150.
“Được tuyển làm tú nữ, ta nhan sắc so người khác cũng thuộc hạng thượng thượng nhưng để lọt vào mắt xanh hoàng đế thì còn xa.
Nhưng ta may mắn, khi kiểm tra linh căn, ta có linh căn.
Đại Trịnh quốc chung quy là một thế lực tu tiên, có linh căn và không có linh căn khoảng cách như trời với đất.
Ta địa vị bỗng chốc tăng cao như cá vượt long môn, trở thành Quý phi.”
Mạc Thiên Cửu gật đầu.
Thì ra nàng là Quý phi, hèn gì trong giấc mơ hắn không là quân vương cũng là vương gia, tướng quân, đại thế phiệt… hưởng thụ thú vui nhục dục chỉ có ở giới thượng lưu.
Các sự kiện trong giấc mơ cũng khá gần với sự kiện ngoài đời như chuyện giặc phương bắc xâm lấn.
Giấc mơ cũng là ba phần thực bảy phần giả mới khiến người ta mông muội trong đó.
“Ta sau đó được dạy tu tiên.
Thiên phú của ta rất tốt, hai mươi năm sau, tức là Thái Đức thứ 170, ta đã trở thành Luyện Khí bảy tầng, càng được hoàng đế sủng ái.
Phi tần, Quý phi, Hoàng Hậu… nhìn ta cũng phải ghen đỏ con mắt.
Nhưng sau đó… hầy da…”
Nàng thở dài.
“Chuyện gì sau đó?” Mạc Thiên Cửu ngứa ngáy trong lòng hỏi.
“Đạo hữu có biết Thái Đức hoàng đế bao nhiêu tuổi rồi không?” nàng hỏi lại.
Mạc Thiên Cửu tất nhiên là không biết, trong sách sử hắn đọc không nhắc đến, giống như đang né vấn đề này vậy.
Nhưng nếu tập hợp tài liệu, các sự kiện, vẫn có thể suy ra một hai, nhưng hắn đâu có rảnh như vậy, hoàng đế bao nhiêu tuổi liên quan gì đến ta chứ!
“Thái Đức hoàng đế tu vi Trúc Cơ cảnh, còn chính xác cảnh giới gì ta không biết, lúc ta chết thì hắn đã năm trăm tuổi, bây giờ hẳn là năm trăm năm mươi tuổi.”
Trúc Cơ cảnh tuổi thọ năm trăm tuổi, bảo dưỡng tốt có thể sống thêm vài chục năm nữa cũng là dễ hiểu.
Làm hoàng đế không thiếu thiên tài địa bảo kéo dài tính mạng nhưng làm hoàng đế cũng sẽ đối diện với cám dỗ của muôn vàn cung tần mỹ nữ.
Bởi vậy hoàng đế chưa chắc đã sống lâu.
“Thái Đức hoàng đế vì để kéo dài tính mạng thì năm mươi năm trước đã bắt đầu tiết dục, hậu cung bỗng chốc trở thành vườn hoang.
Ta vì thế mất đi sủng hạnh.
Hậu cung đấu đá ác liệt, không được hoàng đế sủng hạnh lại không có chỗ dựa lớn, ta dần bị cô lập, sau đó bị đuổi ra khỏi hoàng cung.
Nhưng bọn họ vẫn không yên tâm ta, bởi vì ta thiên phú quá tốt, ta không chết bọn họ ngủ không ngon.
Bởi vì chung quy thế giới này vẫn là thực lực vi tôn, không quan trọng ngươi quyền thế bao nhiêu, chỗ dựa mạnh bao nhiêu.
Nhưng ta may mắn, mấy năm trước khi còn đang được hoàng đế sủng hạnh, ta đã phục dụng một viên Luyện Hồn Đan, nên linh hồn đặc biệt cường đại, dẻo dai.
Sau khi ta chết, linh hồn không lập tức tiêu tán mà tiếp tục sống trên trần gian nhưng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.
Ta không muốn tan biến, ta muốn sống tiếp.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trong một lần vô tình, ta phát hiện mình có thể hút nguyên dương để duy trì tồn tại, thậm chí nếu dư giả thì có thể dùng tu luyện.
Một ngày nào đó đúc lại thân thể cũng là có khả năng.”
Mạc Thiên Cửu suy tư, nghiền ngẫm từng lời nàng nói xem có bao nhiêu là thật.
Tin một con ma, hắn còn chưa ngu đến mức đấy.
Thấy hắn không nói, Vân Thường làm ra bộ mặt ủy khuất, đôi mắt long lanh, quỳ xuống hành lễ:
“Tiền bối, tiểu nữ cũng là người số khổ, bị ép vào con đường này.
Thật tâm tiểu nữ không muốn hại ai.
Tiểu nữ chỉ là một cô gái yếu đuối.”
Nàng hơi ngước mắt nhìn xem biểu cảm của hắn, thấy hắn vẫn lặng thinh, chỉ cần hắn không bài xích nàng cảm thấy có hy vọng nói tiếp.
“Tiền bối, xin ngài giúp đỡ.”
Mạc Thiên Cửu hơi cúi đầu nhìn nàng, cười nhạt hỏi:
“Giúp ngươi ta được lợi gì?”
Vân Thường tròng mắt đảo liên tục, vắt hết ruột gan xem mình có thứ gì đáng giá.
Tiền bạc, châu báu, đất đai? không được, đối với người tu tiên đây chỉ toàn là bùn đất.
Chỉ có tài nguyên tu luyện mới đáng giá.
Nhưng nàng không có những thứ này, nghĩ một hồi, nàng nở nụ cười yểu điệu, cố làm ra vẻ quyến rũ nhất.
“Chỉ cần tiền bối giúp tiểu nữ tố thân thể, tiểu nữ xin lấy thân báo đáp.”
Ngừng một giây, sau đó…
“Ha ha ha…” Mạc Thiên Cửu vỗ đùi cười lớn, giống như nghe chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
“Lấy thân báo đáp? ngươi hình như đánh giá mình quá cao rồi! ngươi có biết tố thân thể tốn bao nhiêu tài nguyên, công sức, thời gian?”
Vân Thường đỏ cả mặt, nàng biết là như vậy nhưng mà nàng muốn sống.
“Tiền bối, kỹ năng của ta rất tốt, trong giấc mơ ngài cũng thấy đó.
Chỉ cần Vân Thường có được thân thể sẽ khiến ngài sung sướng gấp bội.”
Mạc Thiên Cửu cười nhạt:
“Dùng tài nguyên giúp ngươi, ta có thể mua được mấy trăm cái mỹ nhân không kém ngươi.
Việc gì ta phải bỏ sướng tìm khổ?”
Vân Thường nghe vậy cứng họng, ngay cả thứ này cũng không thể lấy ra mặc cả, nàng còn cái gì nữa đâu.
“Được rồi, ngươi ngủ đi, ta sẽ suy nghĩ nên xử lý ngươi như thế nào.” Mạc Thiên Cửu phất tay, hình nhân giấy thu nhỏ, rơi vào hộp gỗ.
Nàng muốn nói nữa nhưng đã không còn kịp, hộp gỗ đã đóng lại.
Hắn sau đó leo lên giường ngủ lại, đêm nay quá mệt mỏi rồi.
…
Ngày hôm sau, khi hắn còn đang say giấc thì có tiếng gọi cửa.
“Mạc công tử, Mạc công tử… tiểu nhân đưa người đến rồi đây!”
— QUẢNG CÁO —
Event
Mạc Thiên Cửu mắt nhắm mắt mở, lò mò bò ra khỏi giường đi ra mở cửa.
Có sáu người đang chờ hắn bên ngoài, một trong số đó là tên nhân viên môi giới việc làm, không cần hỏi cũng biết là hắn dẫn hạ nhân tới.
Mạc Thiên Cửu lướt mắt qua đám người, cảm giác không tệ, hắn chỉ tay ra sau, nói:
“Các ngươi vào trong làm quen đi!”
“Vâng!” năm người vâng dạ.
Khi bọn họ đi khuất, tên nhân viên mới tiến