Trên bàn trà, Ngụy Thái Triều và Thái Tư ngồi đối diện với Mạc Thiên Cửu.
Ngụy Thái Triều tỏ ra khúm núm, mở đầu bằng những lời khách sáo, tâng bốc.
Mạc Thiên Cửu uống trà mỉm cười lắng nghe.
“Ngụy đại nhân đêm hôm tới đây chỉ để nói những lời này sao?”
Ngụy Thái Triều chần chờ một chút, hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, nói:
“Trước đó tiên trưởng nói Thái Tư có tiên duyên…”
“Đúng vậy.” hắn gật đầu.
“Không biết tiên trưởng có thể dẫn dắt nàng…”
“Không!” hắn dứt khoát từ chối, không chờ Ngụy Thái Triều nói hết câu.
“Tiên duyên giữa ta và nàng đã đứt.”
“Tiên trưởng khoan hãy từ chối.
Hạ quan biết trên đời này phàm nhân vô số kiếm được một người có linh căn khó như hơn mò kim đáy bể, tiên trưởng nỡ lòng nào nhìn…”
“Nỡ!” hắn mỉm cười nói.
Ngụy Thái Triều bị hai lần từ chối thẳng thừng, khuôn mặt đỏ lên xấu hổ, nhưng vì tương lai, hắn vẫn cắn răng mặt dày nói tiếp:
“Tiên trưởng, nàng sau này sẽ là trợ giúp đắc lực cho ngài…”
“Không cần!”
Buồn cười đâu! với tính cách của nàng ta không mang rắc rối đến đã là phước đức ba đời, nói gì đến trợ giúp.
Liên tục bị từ chối, bài vỡ đã soạn sẵn trong đầu đều không thể dùng được, Ngụy Thái Triều vắt óc suy nghĩ ứng đối.
“Ngụy đại nhân có gì xin nói thẳng, tại hạ còn phải đi nghỉ.” Mạc Thiên Cửu tỏ ra mất kiên nhẫn, nghiêm giọng nói.
Lúc này có tiếng chuông nhỏ đinh đương đinh đương… Yên Mộng ghé đầu ra ngoài nói:
“Công tử, trời đã muộn…”
“Được, ta vào ngay.” Mạc Thiên Cửu mỉm cười ôn nhu đáp.
Sau đó hắn đứng dậy muốn bỏ đi.
“Tiên trưởng khoan đã!” Ngụy Thái Triều vội ngăn.
“Ngụy đại nhân đây là ý gì?” hắn sầm mặt hỏi.
Ngụy Thái Triều liếc mắt Thái Tư, nói:
“Ngươi tạm ra ngoài trước.”
Thái Tư không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Ngày hôm nay nàng cảm thấy rất lạ.
Trước đó lão gia trở về trên mặt đầy suy tư, sau đó gặp nàng nói chuyện một hồi lâu.
Cái gì mà kỷ niệm rồi những ngày tháng hạnh phúc? Cái gì mà lời hứa? Cái gì mà vì tương lai tốt đẹp hơn? Cái gì mà chia tay mãi mãi, có duyên không phận?
Nàng cảm giác hình như có gì đó không ổn.
Nhưng đầu óc nàng không phải dành để suy nghĩ những thứ này nên nàng chẳng thể nào hiểu được.
Sau khi Thái Tư ra ngoài, Ngụy Thái Triều nhỏ giọng:
“Tiên trưởng thấy nàng thế nào?”
Mạc Thiên Cửu nhíu mày không đáp.
— QUẢNG CÁO — Event
“Có phải rất xinh đẹp! Thái Tư chính là đệ nhất mỹ nhân Thái Hòa Châu.” Ngụy Thái Triều vừa hỏi vừa trả lời.
“Tiên trưởng, nếu như nàng theo hầu hạ tiên trưởng thì ngài nghĩ sao?”
Mạc Thiên Cửu đưa mắt nhìn hắn sâu sắc, chưa lên tiếng.
Đây rõ ràng là bán vợ.
“Vì sao?” nửa ngày sau, hắn mới phun ra hai chữ.
“Vì nàng ta có linh căn, ở đây sẽ chỉ chôn vùi tương lai của nàng.
Nàng cần được khai khiếu…”
“Ngụy đại nhân…” hắn gằn giọng.
“Ngươi chắc không cho rằng ta là con nít đấy chứ?”
“Không dám không dám…” Ngụy Thái Triều cười khổ, trán toát mồ hôi, chẳng thể lừa dối được vị tiên trường này nửa câu một chữ.
Hắn đành thành thật.
“Hạ quan… hạ quan… muốn vào triều làm quan.”
Mạc Thiên Cửu đưa mắt nhìn hắn lạnh nhạt.
“Ngụy đại nhân nên biết ta chỉ là đệ tử của quốc sư, không liên quan đến chuyện quan trường.”
“Tiên trưởng khiêm tốn rồi! thiên hạ này ai mà không biết quốc sư là sủng thần của bệ hạ, chỉ cần ngài nói đỡ một câu…” hắn nở nụ cười thâm ý.
“Cái này… thật ra cũng không phải không được.
Nhưng Ngụy đại nhân chắc chứ? ta nghe nói Thái Tư chính là viên minh châu trong tay ngài, yêu chiều vô cùng.
Ngài! bỏ được sao?”
“Bảo kiếm tặng anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân.
Viên minh châu này chỉ có tiên trưởng mới làm nó phát ra ánh sáng chói lọi.
Trong tay hạ quan chỉ mãi là một viên đá.” Ngụy Thái Triều khéo léo đưa đẩy.
Chuyện bán vợ cũng bị hắn nói thành xinh đẹp.
Mạc Thiên Cửu vài giây im lặng, sau đó đột nhiên phá lên cười, vỗ vai Ngụy Thái Triều.
“Ha ha ha… hay cho câu bảo kiếm tặng anh hùng.
Ta thích!”
“Được được… Ngụy đại nhân đã nói đến mức này thì tại hạ không nhận là không nể mặt.”
Ngụy Thái Triều cười híp mắt, hắn cũng cười híp mắt.
“Vậy từ bây giờ nàng ta của ta.”
“Phải phải phải…”
Hai bên nhìn nhau cười nửa ngày.
Mạc Thiên Cửu hắng giọng nhắc:
“Ngụy đại nhân, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng.”
“Vâng vâng… chúc tiên trưởng vui vẻ.” Ngụy Thái Triều hiểu ý, chắp tay cáo từ.
Lúc ra ngoài cửa thấy Thái Tư, hắn nhắc nhở:
“Ngươi từ bây giờ là người của tiên trưởng, phải tuyệt đối nghe lời của tiên trưởng.”
Nói xong, hắn liền vội vã rời đi.
Thái Tư bất giác hai dòng nước mắt chảy xuống, nàng không thông minh nhưng còn chưa ngốc tới mức không biết mình đã bị bán.
Nàng ngay từ nhỏ đã ngoại hình xuất chúng, mọi người đều nói nàng là mỹ nhân hồng nhan họa thủy.
Phụ thân phụ mẫu vì muốn nàng gả vào quyền gia thế tộc, không tiếc tiền mời thầy đến dạy cầm, kỳ, thi, họa, múa hát…
Nàng cũng không phụ lòng bọn họ, năm mười tám tuổi gả vào Ngụy gia, được Ngụy Thái Triều hết sức yêu chiều.
— QUẢNG CÁO — Event
Nàng cứ tưởng cuộc đời mình đã viên mãn, không ngờ bây giờ đã bị sang tay.
Nàng… có thể làm gì bây giờ? nàng thật ra chẳng thể làm gì.
Thái Tư lau nước mắt, bước vào trong.
“Thái Tư ra mắt tiên trưởng.” nàng hành lễ.
“Ngoan ngoãn như vậy? lần đầu gặp mặt ngươi thế nhưng rất kiêu căng.” Mạc Thiên Cửu cười nhạt nói.
“Là Thái Tư có mắt không thấy thái sơn, xin tiên trưởng trừng phạt.”
“Nghe cách ngươi nói thì có vẻ ngươi đã hiểu chuyện gì?”
“Thái Tư hiểu?”
“Ngươi không phản đối.”
“Thân nữ nhi sinh ra là để phục vụ đàn ông nên phục vụ ai cũng như vậy.
Chỉ cần có một chỗ dựa vững chắc là được.”
Nghe vậy, Mạc Thiên Cửu thở dài trong lòng, xem ra thế giới này những quan điểm cổ hủ đã ăn sâu vào máu thịt.
“Thiếp chỉ sợ tiên trưởng chê thiếp không sạch sẽ.”
Đổi giọng thành thiếp rồi! còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Hắn khóe môi kéo lên nụ cười:
“Tốt lắm! ngươi tới đây.”
Đêm đó, hắn cùng Yên Mộng và Thái Tư chơi kéo co.
Ở thế giới trước hắn là kẻ ăn chơi không thiếu thứ gì.
Bây giờ bày ra khiến hai nàng hết ngạc nhiên đến đỏ mặt thì độ biến thái của hắn, cuối cùng là ngất ngây trong sung sướng.
Hắn chơi trò đạp vịt với Yên Mộng.
Theo mỗi tiếng bạch bạch là hai chiếc chuông nhỏ trước ngực rung rinh phát ra tiếng đinh đương…
Thái Tư nhìn hai người, khẽ