Mạc Thiên Cửu dắt tay Yên Mộng bỏ đi, chỉ là mới được vài bước thì gặp ba tên đại hán cao to đi ngang giữa đường.
Bọn họ tránh sang một bên nhưng ba tên này là cố tình gây sự.
Một tên hất vai, đánh trúng vào Yên Mộng khiến nàng kêu lên một tiếng ngã xuống.
“Ấy! cô nương này thật vô lễ, đụng người ta còn không xin lỗi.” bọn họ lập tức bắt lấy cơ hội đổ tội.
Mạc Thiên Cửu hừ lạnh, trò tiểu nhân này không ngờ ở thế giới này cũng có, hắn cứ nghĩ tiên nhân phải có chiêu trò nào cao cấp hơn chứ.
Khi hắn cúi xuống đỡ Yên Mộng dậy thì ba tên này đã bao vây bọn họ.
“Nàng không sao chứ?” hắn ân cần hỏi.
“Thiếp không sao?” nàng phủi phủi tay áo bẩn, nở nụ cười để hắn an tâm.
Một tên thấy vậy cười nửa miệng chỉ tay mọi người.
“Hắc, hai tên này không ngờ đụng người ta xong vẫn có thể tình tứ được!? thật không biết liêm sỉ là gì.”
“Mọi người đến đây mà xem đôi cẩu nam nữ này.” một tên khác khuấy động.
Tên còn lại chỉ thẳng mặt bọn họ:
“Tiện nhân, hôm nay bị ta bắt gian tại trận ngươi còn gì để nói.”
Mọi người thấy ồn ào, hiếu kỳ xúm lại xem, đây vốn là cái chợ, không thiếu người ham vui.
Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng không quan trọng, bọn họ có thể suy đoán, suy một ra mười, từ không thành có.
Vậy là câu chuyện đôi cẩu nam nữ được vẽ lên hết sức phong phú và kịch tính.
Yên Mộng hai mắt long lanh đầy nước, vô cùng ủy khuất, nàng còn chưa kịp mở miệng đã bị người ta gắn cho cái mác dâm phụ câu dẫn đàn ông.
Nàng hai không chịu được, trực chờ khóc bất cứ lúc nào.
“Tiện nhân, còn không theo ta về nhà.
Ngươi còn định làm xấu mặt ta sao?!” một tên chụp lấy tay nàng giật mạnh.
Mạc Thiên Cửu với lại, hai bọn họ nắm chặt tay nhưng lập tức đã có một tên chen ngang chụp lấy bả vai hắn.
“Hừ! bọn ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Cút ngay!” hắn nổi giận đùng đùng.
“Hơ hơ… tên này vậy mà còn dám lớn tiếng.” một tên chỉ vào hắn cười khinh thường.
Hai bên giằng co, Mạc Thiên Cửu quyết không buông tay nàng.
“Hai ngươi còn dám cầm tay.” tên cuối cùng hùng hổ xông tới, gỡ tay hai người ra.
Yên Mộng hoảng loạn:
“Công tử… cứu!”
“Hay cho tiện nhân này còn dám gọi gian phu.” ngay lập tức nàng đã bị bịt miệng kéo đi, thân phàm nhân lại là nữ tử yếu đuối, nàng làm sao kháng cự lại được bọn chúng.
Mạc Thiên Cửu tiến lên, muốn kéo lại tay nàng nhưng đã bị hai tên còn lại chắn ngang.
“Gian phu, ngươi còn muốn chạy.
Hôm nay bọn ta phải cho ngươi một bài học, đánh què chân của ngươi, để ngươi từ nay trở thành phế nhân.
Hắc hắc hắc…”
— QUẢNG CÁO —
Event
Yên Mộng nhanh chóng bị tên kia lôi ra khỏi đám đông.
Mạc Thiên Cửu nhìn bóng nàng xa khuất, bình tĩnh trở lại.
Biểu cảm hoàn toàn thay đổi còn nhanh hơn cả diễn viên hạng A, hắn liếc nhìn hai tên trước mặt ánh mắt khinh thường.
“Giỏi! ngươi vậy mà dám dùng ánh mắt này nhìn ta.
Có tin ta…” hắn giơ cao nắm đấm chuẩn bị giáng xuống, không cần bất kỳ cái gì tụ lực.
Trong mắt hắn Mạc Thiên Cửu chỉ là tên nhãi con mới vào tu luyện, còn hắn đã là Luyện Khí sĩ ba tầng lâu năm, khoảng cách sao mà xa.
Phốc! một cánh tay cao cao bay lên.
Mọi người trợn mắt nhìn.
Bịch! cánh tay rớt xuống dưới.
Tên này cúi đầu nhìn xuống, thấy cánh tay hơi quen, nghiêng đầu nhìn sang, bả vai trống không, vết chém cực ngọt, mất vài giây máu mới phun ra như vòi.
“A!!!!!!” hắn ôm bả vai hết lên.
Tên còn lại bùng nổ lửa giận, nhảy lên, hai tay giáng xuống.
Thạch Hầu Phá Núi!
Hắn sử dụng ra cả chiêu thức, không còn là đánh chơi, linh khí quấn quanh hai tay.
Khí thế hùng hồn bá đạo, những người xung quanh vội vàng lui lại mấy bước.
Tên này là Luyện Khí bốn tầng, ở đây cũng được coi là cao thủ.
Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt, ngón tay chỉ lên.
Nhất Kiếm Điểm Thu!
Hắn không học tiên pháp vì sao cũng có chiêu thức? vì hắn… làm màu thôi!
Ở thế giới này người ta đánh nhau hình như cứ phải hô lên mấy chiêu thức thì mới chịu.
Hắn cũng là nhập gia tùy tục.
Dù sao cũng không ai bắt tội chém gió, bởi vậy cứ thổi tên chiêu thức lên thôi, cho bọn chúng sợ chơi.
Tên chiêu thức tất nhiên chẳng liên quan gì đến thực tế.
Phốc! thanh kiếm từ yết hầu xuyên ngược lên đầu lấy mạng tên này.
Hắn đổ ầm xuống đất, chết ngay tại chỗ, linh khí tiêu tán.
Đám người xung quanh xem mà hãi hùng, mấy giây sau có người hét lên:
“Giết người! giết người rồi.
Nhanh gọi Thiên Sơn Lão Nhân!”
Thiên Sơn Lão Nhân chính là người đứng ra tổ chức chợ đêm này.
Người tổ chức chợ giao dịch cho tán tu vừa phải uy tín vừa phải có thực lực thì mới có thể trấn áp được bạo loạn hoặc trộm cướp.
Tất nhiên hắn cũng có chỗ tốt là thu thuế từ người bán.
Ở đây đều là tu sĩ Luyện Khí cảnh, Thiên Sơn Lão Nhân nghe nói đã đặt nửa bước chân vào Trúc Cơ cảnh, bởi vậy hắn mở chợ mọi người yên tâm.
Bọn họ giống như ong vỡ tổ, đến nhanh chạy càng nhanh, lộn xộn tứ tán, ai cũng không muốn dính vào chuyện này.
Mạc Thiên Cửu từng bước đi tới chụp lấy đầu tên còn lại đang ôm vai vật vã.
“Là Bạch Mão?”
“Sao? sao ngươi biết?” tên này vô cùng kinh ngạc.
Ta đã nói gì đâu?
“Tha mạng… xin tiền bối tha mạng…” hắn biết mình đã đá trúng tấm sắt cứng, vội vàng cầu xin.
“Tiểu nhân xin dẫn tiền bối tới chỗ cô nương kia.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Không cần!” Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt, hắn thật sự không cần, hắn có thể cảm ứng được những món đồ sắt đeo trên người nàng.
Nàng vẫn luôn trong tầm mắt của hắn.
Đừng cho rằng hắn bắt nàng đeo khuyên chỗ kín là biến thái… ừm… thật ra có chút biến thái thật.
Nhưng… bỏ qua cái đó đi… đằng sau còn có ý nghĩa khác, là để giám sát.
Tên đại hán biết mình không còn giá trị, sợ bị giết, liên tục dập đầu xin tha.
Tu tiên giới chính là như vậy, ngươi không có giá trị vậy để ngươi sống làm gì.
Mạc Thiên Cửu chỉ đơn giản nhẹ nhàng lướt qua tên này.
Hắn chỉ giết người khi cần, không giết vì niềm vui.
Hắn đi tới chỗ Mộng Yên, không vội vàng.
…
Sau khi bắt được Yên Mộng, tên đại hán lập tức kéo nàng vào một hẻm tối.
Hắn ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy Yên Mộng đã thèm nhỏ dãi.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn có thể chén cô nàng.
“Cứu… cứu…” Yên Mộng hét lên.
“Hắc hắc… ngươi cứ kêu lên thoải mái, sẽ không ai cứu ngươi đâu.” hắn cười đê tiện