Nhận mười hai đồng xu, Chu Thường tỏ ra lo lắng, lão biết gia đình mình là thế nào, ngoài mặt yên vui, bên trong là bão tố.
Lợi dụng cơ hội này ám hại Chu Đạt là quá dễ dàng.
Lão gọi mấy vị phu nhân, con cái đến, nghiêm giọng nói:
“Ta không biết các ngươi là cái gì suy nghĩ nhưng nghe rõ đây! Chu Đạt là hy vọng để gia tộc chúng ta tiến thêm một bước.
Sĩ, nông, công, thương.
Chu gia chúng ta là thương gia mặc dù giàu có nhưng vẫn luôn bị xem thường.
Lần này chính là cơ hội đổi đời cho Chu gia chúng ta, tuyệt không thể có sai lầm nào, nếu không… hừ hừ…”
Mọi người nghe đến đây đều hiểu Chu Thường lúc này vô cùng nghiêm túc.
Bà cả đứng ra, giọng dịu dàng:
“Lão gia yên tâm, đều là người Chu gia chúng ta sẽ dốc hết sức mình, nếu có thể giúp được Đạt Nhi ta giảm thọ mười năm cũng không tiếc.”
Bà ba lập tức tỉnh, trong lòng nghiến răng, bà già này lại cướp mất tiên phong.
Bà ba đứng ra biểu thị:
“Đúng vậy lão gia, vì Chu gia cho dù có chết cũng không một giây chần chừ.”
Những người khác cũng lần lượt đứng ra biểu thị thành ý.
Bà hai liếc xéo, Chu Đạt là con của bà, bà không cần biểu thị cái gì thành ý, bà tất nhiên cố gắng hết sức nhưng mấy tên hồ ly này khiến bà lo lắng, đều không phải thứ tốt đẹp gì, chỉ sợ lúc này đang cầu cho Chu Đạt thất bại.
Chu lão gia tạm thời yên lòng, hy vọng bọn họ thật lòng, nếu không… hừ! Chu Đạt lần này không đậu, các ngươi đừng hòng yên ổn.
Lão giao cho mỗi người một đồng xu, làm theo lời dặn của tiên trưởng: chọn một góc yên tĩnh, cầm đồng xu trong tay, thành tâm cầu nguyện.
Trong lúc này, Mạc Thiên Cửu viết xuống bùa chú, Chu Đạt có ghé mắt nhìn xem nhưng hoàn toàn không hiểu gì, hắn thế nhưng là người đọc sách, trong bụng đầy chữ nghĩa.
Mạc Thiên Cửu cười nhạt, ta viết chữ ở thế giới của ta, ngươi làm sao hiểu được.
Viết linh tinh một hồi, hắn đặt bút xuống, nói:
“Giờ lành đã đến, nói lão gia các ngươi chuẩn bị bắt đầu.”
“Vâng!” Chu Trị tổng quản vội lui ra.
Một thoáng sau, Chu lão gia trở lại cung kính dâng lên mười hai đồng xu, Mạc Thiên Cửu đặt đồng xu lên bàn, bắt đầu làm phép.
Hắn bắt đầu lẩm bẩm gì đó không ai hiểu, hai ngón tay chỉ lên bàn, mười hai đồng xu bay lên tạo thành một thanh kiếm.
Tất cả không giấu được sự kinh ngạc, thần tiên! đây chắc chắn là thần tiên thủ đoạn.
Hắn chỉ tay điều khiển thanh kiếm bay tới bay lui, xúc vào hũ gạo hất gạo bay tung tóe, rồi lại vào hũ bột, hũ muối làm tương tự.
Thanh kiếm bay lên trời cao lượn mấy vòng quanh Chu phủ, sau đó rơi thẳng xuống, cắm vào xấp lá bùa.
Thanh kiếm bay qua ngọn nến, giấy bùa cháy phừng phừng, rất nhanh chỉ còn lại tro tàn.
“Thu!” hắn hét lớn, mười hai đồng xu rơi vào tay.
Đi tới chỗ Chu Đạt.
“Cầm lấy!”
Mạc Thiên Cửu phủi tay, việc của hắn đã xong.
Chu gia sau đó tổ chức tiệc rượu linh đình, Mạc Thiên Cửu rất hưởng thụ việc này, hắn trước đó chính là chuyên gia ăn chơi, đối với tiệc tùng rất hướng tới.
Thậm chí còn được gọi là Hoàng Tử Đêm, ý chỉ ăn chơi thâu đêm vô độ.
…
Tại một con hẻm tối không người.
Hai người mặc áo choàng đen trùm đầu, một tên hèn mọn quần áo rách rưới, xoa xoa tay nói:
“Bẩm hai vị đại nhân, hôm nay Chu gia mở tiệc tiếp đón một vị tiên trưởng.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Tiên trưởng? ngươi chắc chứ?” một tên hỏi lại.
“Bẩm! tiểu nhân không được vào trong nhưng đứng bên ngoài thấy phi kiếm lượn vòng trên Chu phủ, sau đó hỏi đám gia nhân thì biết được Chu gia mới mời đến một vị tiên trưởng.” tên ăn mày tường thuật lại toàn bộ sự việc biết được.
“Được, tốt lắm! ngươi tiếp tục theo dõi Chu phủ và tên tiên nhân kia.” một tên áo đen lên tiếng, ném cho hắn một vụn bạc.
Tên ăn mày chụp lấy bạc mừng húm, liên tục vâng dạ cảm ơn.
“Đi đi…” tên áo tên phất tay.
Tên ăn mày lui ra.
Một lúc sau.
“Tứ sư huynh thấy thế nào?”
“Rất đáng nghi.
Mọi thứ quá trùng hợp đi.”
“Ý huynh là… chúng ta bị phát hiện?”
Tứ sư huynh gật đầu, nói:
“Có khả năng, chúng ta vừa chạy trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này, tự nhiên xuất hiện một cái tu sĩ, không đáng nghi sao được.”
Ngũ sư đệ tỏ ra lo lắng.
“Yên tâm!” tứ sư huynh trấn an: “Cũng có thể là tán tu hoặc tiểu tu sĩ môn phái nhỏ đi ngang qua đây vớt chút chỗ tốt chỉ cần hắn chưa tới Trúc Cơ hậu kỳ không làm lên được cái gì.”
Ngũ sư đệ gật đầu, hồi lâu lại lên tiếng:
“Nhưng biết đâu thật sự là bẫy.
Nếu kế hoạch của chúng ta bị phá… Đại sư huynh, hắn… nếu không có huyết đan chữa thương, hắn… sẽ ăn chúng ta…”
Lời này ra cả hai đều rùng mình, đại sư huynh không khác gì ác ma, rất đáng sợ.
Hừ, khốn kiếp! tất cả đều tại Thiên Thủy Giáo, không phải chỉ là một cọng thảo dược thôi sao, các ngươi có cần đuổi tận giết tuyệt, cắn hoài không buông.
Đợi đại sư huynh bước vào Kim Đan cảnh, đồ các ngươi cả tông, chó gà không tha.
Sau một hồi tức giận, bọn họ im lặng.
“Tiếp theo làm thế nào?” ngũ sư đệ hỏi.
“Tiếp tục theo kế hoạch.
Đại trận sắp xây xong rồi.
Chỉ cần không xuất hiện Kim Đan cảnh chúng ta không cần sợ.” tứ sư huynh đưa tay chém xuống, cười ghê rợn.
“Luyện hắn thành huyết đan không phải càng tốt hơn sao.”
Ngũ sư đệ gật đầu, bây giờ chỉ có thể như vậy.
Hai bọn họ rất nhanh chìm vào trong bóng tối.
…
Ngày thứ ba ở Chu phủ, cho đến khi mặt trời lên cao, Mạc Thiên Cửu mới vươn vai lười biếng thức dậy, ngáp ngắn ngáp dài.
“Người đâu?” hắn gắt lên một tiếng.
Người hầu tiến vào, giúp hắn rửa mặt, rửa chân, thay quần áo.
Hắn được đối xử không khác gì Chu gia chủ nhân, có biệt viện riêng, có gia nhân riêng, cơm bưng nước rót, không thiếu bất cứ điều gì.
— QUẢNG CÁO —
Event
Mạc Thiên Cửu mỉm cười, đến Chu gia đúng là quyết định sáng suốt mà.
Hôm nay trời đẹp, hắn quyết định dạo phố một phen.
Đi dạo chơi nửa giờ, mua vài món đồ linh tinh, hắn đứng trước một y quán, đưa tay sờ lên mặt, vết phỏng không đau nhưng nhói tâm, vẫn luôn là tâm bệnh của hắn.
Hắn muốn lấy lại khuôn mặt đẹp trai của mình.
Bước vào trong y quán, thấy mọi người tấp nập tới lui, không ai để ý hắn.
Y quán không lớn không nhỏ, bên ngoài là sảnh chờ, đằng sau tấm màn là phòng khám, có tủ thuốc lớn dựa sát vào tường.
Hắn đảo mắt một vòng, bệnh nhân khá đông, chờ đến phiên mình không biết phải bao lâu, có tên học việc đang bận bịu đi bốc thuốc bị hắn chụp lấy cổ tay.
“A! ngươi làm gì vậy?” tên học việc này vừa ngạc nhiên vừa bực bội nói, người vào y quán đều phải khách khách sáo sáo, không hiểu câu lương y như từ mẫu sao? tức là ngươi phải coi thầy thuốc như cha mẹ mình, nếu không… không chữa trị gì hết.
Mạc Thiên Cửu dúi vào tay hắn một khối bạc vụn tương đương một chỉ, tên này lập tức im miệng.
Đại Trịnh đơn vị tiền tệ bắt đầu từ xu, chỉ bạc, lượng bạc, cây bạc, chỉ vàng, lượng vàng, cuối cùng là cây vàng.
Mỗi loại cách nhau mười đơn vị.
Ví dụ: Một chỉ bạc đổi được