Khi bọn Mạc Thiên Cửu đã rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho đình hồ, một người trung niên khoác hoàng bào tiến tới, tay chắp sau lưng, ngắm nhìn mặt hồ hoa sen.
“Quốc sư chắc chắn hắn là linh căn cấp bốn mà không phải phàm nhân?”
“Bệ hạ có thấy phàm nhân nào có thể điều khiển được phi kiếm?” Diệp Hồng Vân hỏi lại.
“Linh căn cấp bốn… tương lai Nguyên Anh nha!” Thái Đức nhìn mặt nước lăn tăn thơ thẩn.
“Bệ hạ tiếc tài sao?” Diệp Hồng Vân từ từ mở mắt, nhìn bóng lưng vị cửu ngũ chí tôn quyền khuynh thiên hạ này.
“Đúng là có chút tiếc.” Thái Đức không che giấu ý nghĩ trong lòng nói.
“Bệ hạ đổi ý sao? nếu như hắn thành Nguyên Anh cũng có thể trợ giúp bệ hạ đạt thành ước muốn.”
“Đổi ý?” Thái Đức hoàng đế khóe miệng cong lên.
“Vì sao phải đổi ý? Nguyên Anh… thì đã sao? trông chờ vào người khác ban phát chi bằng tự tay nắm lấy.
Hắn tiềm lực càng lớn, trẫm càng muốn.”
Diệp Hồng Vân đã đoán trước được câu trả lời nên không ngạc nhiên.
Làm hoàng đế chí cao vô thượng, luôn muốn nắm mọi sự trong tay, làm sao lại trông chờ vào người khác.
“Các phe cũng đang ngó chừng hắn.” Diệp Hồng Vân nhắc nhở.
“Quốc sư yên tâm, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của trẫm.
Trẫm không muốn hắn chết thì hắn không chết được.” Thái Đức giơ bàn tay che trời giống như muốn bao trùm thiên địa, tự tin nói.
…
Mạc Thiên Cửu cầm Thanh Thiên Nhất Khí ra đọc, theo hướng dẫn bắt đầu hấp khí.
Phàm nhân hay thiên tài chính là ở một bước này.
Trước đó hắn dùng công pháp cướp được của Lạc Hạc nhưng không luyện khí được vì công pháp kia dùng cho thổ thuộc tính.
Hắn có thể là kim thuộc tính.
Thanh Thiên Nhất Khí dùng được cho tất cả thuộc tính.
Bởi vậy sẽ cho hắn một câu trả lời chính xác.
Hắn ngồi khoanh chân nghiêm túc, ngũ đỉnh vấn thiên, tĩnh tâm, xua tan tạp niệm, cảm nhận khí xung quanh.
Từ sáng cho tới trưa, rồi từ trưa cho tới tối, khi mặt trời cất đi tia nắng cuối cùng, hắn từ từ mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí.
Aizzz… không được!
Hắn không thể hấp khí, hắn đích xác là một cái phàm nhân.
Con đường tu tiên bị đá sang một bên.
Mạc Thiên Cửu ngồi chống cằm nhìn trăng sao, suy nghĩ vẩn vơ, thả hồn theo gió.
Không thể tu tiên đối với hắn chưa phải cái gì đó quá thất vọng.
Trước đấy hắn vốn là phàm nhân đó thôi, hắn cũng có cuộc sống đặc sắc của riêng mình.
Đến thế giới này cho dù không thể tu tiên nhưng hắn vẫn còn dị năng.
Dị năng cho hắn khả năng không kém gì tu sĩ.
Vậy thì việc gì phải thất vọng.
Hắn từ lâu đã học được việc phải chấp nhận hiện thực, không thể quá tham lam.
Vấn đề bây giờ là bước tiếp theo nên làm gì?
Hắn không thể tu tiên chuyện này giấu không được lâu, một khi Diệp Hồng Vân phát hiện sẽ nghi hoặc vì sao không phải tu sĩ vẫn có thể điều khiển kim loại.
Hắn không biết vị sư tôn này sẽ làm gì mình nhưng lấy khả năng xấu nhất để chuẩn bị.
Hắn có thể bị người ta phanh thây mổ xác nghiên cứu.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trốn đi!? chỉ sợ sẽ chết càng sớm.
Nơi đây tụ tập tu sĩ cả nước, phủ quốc sư bị các thế lực trọng điểm giám sát, một khi hắn rời đi, chỉ sợ bước chưa được ba bước thì tất cả đã biết.
Không thể rời đi.
Phải tiếp tục ở lại, phải tiếp tục đóng kịch.
Nhưng làm sao để giả dạng tu sĩ?
Khả năng khống vật, hắn có thể giả được.
Nhưng tu sĩ đặc trưng nhất ở chỗ linh khí, cái này hắn không giả được.
Mạc Thiên Cửu vò đầu bứt tai nghĩ cách.
Đột nhiên đầu hắn trở nên đau buốt, đau không chịu nổi.
Hắn rên lên đau đớn, lấy đầu đập vào cột nhà cốp cốp… dùng cơn đau để phân tán cơn đau.
Yên Mộng ở trong phòng, mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh chờ hắn, nghe tiếng kêu vội vàng chạy ra.
Thấy hắn đang trong cơn vật vã, nàng vội chạy tới ôm lấy hắn, vô cùng lo lắng:
“Công tử, công tử… người làm sao vậy? người đừng làm Yên Mộng sợ mà.”
Nước mắt nàng chực chờ rơi.
Sau vài phút cơn đau dịu lại, Mạc Thiên Cửu toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thở dốc từng cơn, cực kỳ hoảng sợ.
Hắn ngẩng đầu ngước nhìn trời, trăng tròn vằng vặc.
Hôm nay là ngày mười bốn, ngày mai là mười năm trăng tròn, vừa rồi chỉ nhắc nhở nhẹ.
Chết tiệt! suýt nữa quên mất.
Vào mỗi ngày trăng tròn hàng tháng Khiển Ty Trùng sẽ tỉnh dậy ăn não hắn nếu như muốn nó ngủ tiếp phải cầu nữ yêu nhện La Y.
“Công tử ngài sao rồi?” thấy hắn đã dần tỉnh, Yên Mộng hỏi thăm.
“Ta không sao.” hắn kéo lên nụ cười mệt mỏi đáp.
“Còn nói không sao? ngài giống như hóa điên vậy.”
“Ta hóa điên không phải vì nàng sao?” hắn cười, ngón tay khẩy nhẹ mũi nàng.
“Cái gì chứ? liên quan gì đến thiếp.” nàng giật mình.
“Vì không được gần nàng khiến cho con thú trong người ta nổi điên.”
“Aizz…” Yên Mộng khuôn mặt xúc động.
“Thì ra là vậy, không ngờ rằng công tử đã phải chịu đựng đau khổ, vậy mà thiếp còn suốt ngày đòi hỏi.
Thiếp đã trách nhầm công tử, thiếp thật có lỗi mà.”
“Biết được là tốt! ngoan vào ngủ đi.
Ta còn phải tiếp tục tu luyện.” hắn xoa đầu nàng nói.
“Còn phải tiếp tục sao?”
“Đúng vậy! ta nhất định phải luyện thành Thanh Thiên Nhất Khí.”
Yên Mộng thấy được sự quyết tâm của hắn thì không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn vào phòng.
— QUẢNG CÁO —
Event
Mạc Thiên Cửu cảm nhận kim loại trên người nàng, xác định nàng đã lên giường nằm thì từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái hộp nhỏ.
Mở hộp, bên trong là Hắc Diện Quỷ, con nhện nhỏ bằng trái nhãn, chạy lòng vòng trong hộp.
Mạc Thiên Cửu bấm đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu, đưa ngón tay vào trong hộp.
Nhện nhỏ vui mừng nhảy lên đầu ngón tay hút máu, một lúc sau thì ngửa bụng căng tròn thỏa mãn.
Hắn đặt con nhện lên lòng bàn tay, đưa tới trước mắt chăm chú quan sát, thì thào:
“Thuộc hạ đã xâm nhập thành công vào phủ quốc sư.”
Con nhện nhỏ tám mắt phát sáng, nhấp nháy nhấp nháy, giống như đang gửi tín hiệu gì đó.
Sau đó nó mở miệng đáp:
“Rất tốt!” giọng nói chính là của La Y.
“Chủ nhân, có rắc rối.” Mạc Thiên Cửu tiếp tục nói.
“Rắc rối gì?”
“Quốc sư trước đó có tới mười hai vị đệ tử, trong đó năm người đã mất,