Đêm xuống.
Trần Hảo cùng Mạc Thiên Cửu dạo phố.
Bọn họ đến một con hẻm nhỏ, có hai tên to con như khỉ đột đứng chặn đường.
Trần Hảo không nói lời nào linh áp tỏa ra, hai tên lập tức khuỵu gối, khó thở, mặt nhăn như mặt khỉ.
Trần Hảo buông ra linh áp, hai tên này đứng dậy thái độ cung kính, tách ra nhường đường, đưa tay mời.
Trần Hảo dùng cằm nhìn người kiêu ngạo bước đi.
Sau đó có mấy tên phàm nhân vô tình thấy cảnh này, hiếu kỳ đòi đi vào, ngay lập tức bị hai tên khỉ đột dọa cho một trận, vắt chân lên cổ mà chạy.
Trần Hảo dẫn Mạc Thiên Cửu đến cuối con hẻm, bọn họ bị chặn lại bởi một bức tường gạch không lối.
Trần Hảo đặt tay lên trên, linh lực phóng xuất, bức tường lập tức gợn sóng hóa thành vô chất.
Trần Hảo sải bước đi vào, Mạc Thiên Cửu hiếu kỳ dừng lại một chút ngắm nghía nhưng không hiểu được nguyên lý.
Vừa bước qua tường gạch, Mạc Thiên Cửu mắt tròn xoe, thật là quá kỳ diệu, đây giống như một thế giới khác vậy.
Một bức màn trời trải rộng mô phỏng tinh hà ngôi sao, vũ trụ tinh không.
Ngôi sao tinh tú là vô số viên ngọc bích, hồng ngọc, ngọc lục bảo…
Những viên dạ minh châu to bằng nắm tay treo cao làm vật chiếu sáng, đếm ra chỉ sợ không dưới vạn viên.
Bức màn trời này đủ nuôi toàn bộ người dân Đại Trịnh sống trong một năm.
Mạc Thiên Cửu không khỏi cảm khái, khoảng cách giàu nghèo vẫn luôn là như thế dù ở bất kỳ đâu.
“Đeo cái này vào!” Trần Hảo đưa cho hắn một tấm mặt nạ.
Mạc Thiên Cửu tiếp nhận, chuyện che giấu danh tính là cần thiết.
…
Trong phòng đấu giá rộng lớn giống như nhà hát opera, hình bán nguyệt, phía dưới là sân khấu, ghế ngồi được xếp vòng cung, từng tầng lên cao, trên cùng là những gian phòng đóng kín, Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu vị trí ghế ngồi trên cao.
Vị trí ghế ngồi không phải ai muốn ngồi sao cũng được, địa vị và tu vi càng cao mới có thể ngồi càng cao, ngoài ra có một số phòng cố định dành cho khách đặc biệt, cho dù bọn họ không đến thì cũng không ai được vào ngồi.
Khán phòng đã đầy một phần ba số ghế, có người đeo mặt nạ, có người trương dương, thậm chí còn cố ý khoe thân phận, đây cũng là một chiến thuật giành phần thắng trong đấu giá.
Thời gian chưa đến, mọi người rảnh rỗi tán dóc với nhau, ăn bánh uống trà.
Phía dưới có ca múa giúp vui, âm nhạc du dương, vũ nữ uyển chuyển, thân hình bạo lộ.
Nếu như có khách quan nào nổi hứng, nhìn trúng một vũ nữ nào đó, phòng đấu giá sẽ có phòng riêng phục vụ.
…
“Xin chào tất cả các vị khách quý!” một tên trung niên mặc hoa phục sang trọng bước lên khán đài, cất tiếng chào tất cả mọi người.
“Hẳn là quý vị đã chờ lâu.
Tại hạ là Hùng Hữu xin tuyên bố buổi đấu giá hôm nay bắt đầu.”
Mọi người nghe vậy tập trung.
“Không nhiều lời dài dòng, món đồ thứ nhất…” Hùng Hữu cao giọng kéo dài.
Nhân viên nữ cầm lên một cái khay ngọc, đậy vải nhung đỏ.
Hùng Hữu kéo chiếc khăn ra.
“Xin giới thiệu với mọi người đây là nhân sâm vạn năm, được tìm thấy trên đệ nhất thiên sơn Đại Trịnh Tùng Hà Sơn.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Qua kiểm tra của chuyên gia hội đấu giá thì nhân sâm này cũng phải qua mười ba đời vương triều Đại Trịnh.
Giá trị dược lực cực cao, không nói cải lão hoàn đồng, trường sinh bất tử nhưng trả lại vài chục năm tuổi xuân là hoàn toàn có thể.
Nếu như luyện chế thành đan dược, gọi là trường sinh đan cũng không sai.”
Mọi người ồ lên, nổi ánh mắt tham lam.
Hội đấu giá thật cao tay, vật đầu tiên đã kích thích mọi người.
Mạc Thiên Cửu nhíu mày, ghé tai hỏi Trần Hảo:
“Sư huynh, không phải nói hội đấu giá này do hoàng tộc tổ chức sao.
Thái Đức hoàng đế đang cầu trường sinh, lẽ nào lại để cho thứ này lọt ra ngoài.”
Trần Hảo giải thích:
“Hoàng tộc cũng có phân chia quyền lực, Thái Đức hoàng đế không phải một tay che trời, vẫn còn đó những nguyên lão đức cao vọng trọng.”
Hắn sau đó nhỏ giọng, cười khinh bỉ nói:
“Có khi đây là hoàng tộc cố ý đánh mặt Thái Đức hoàng đế, bán ra ngoài không cho ngươi dùng.
Mọi người đều đang mong hoàng đế chết sớm.”
Mạc Thiên Cửu gật đầu, hoàng tộc quyền mưu phức tạp, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Trong khi bọn họ nói chuyện, nhân sâm vạn năm đã được đấu giá sôi nổi.
“Hai trăm! có ai trả cao hơn không?” Hùng Hữu lớn giọng.
“Hai trăm lần thứ nhất.”
“Hai trăm lần thứ hai.”
“Hai trăm lần thứ ba.”
Cốp! Hùng Hữu gõ búa chốt giao dịch.
“Xin chúc mừng khách nhân ở phòng số ba mươi hai đã lấy được nhân sâm vạn năm.”
“Tiếp sau đây là một vật đấu giá đặc biệt…” Hùng Hữu nhanh chóng đưa đến vật số hai.
Hai tên nam tử khỏe mạnh khiêng lên một vật lớn được phủ vải hình dạng như giả sơn, bọn họ bước đi khệ nệ đủ nói rõ vật này rất nặng.
Ầm! đồ vật đặt xuống, mọi người đều nghe được âm thanh trầm thấp, không cần thông minh cũng biết vật này cực nặng.
Hùng Hữu kéo tấm vải che, lộ ra một khối đá lớn xấu xí, bên trên bám đầy rêu, san hô, sò ốc, hà… rõ ràng vật này đã ngâm trong nước biển không biết bao lâu.
“Quý vị, thứ này là một vị bằng hữu nhờ bán hộ.
Nó được tìm thấy dưới biển sâu, bị trầm tích bao phủ ngay cả thần thức Trúc Cơ cảnh cũng không thể dò xét ra bên trong là thứ gì nhưng dựa vào trọng lượng, đây chắc chắn là bảo bối.”
“Có thể xem hàng không? biết đâu là các ngươi diễn.” một vị khách lớn tiếng nghi ngờ.
“Vị đại nhân này nói có lý.” Hùng Hữu không giận mà mỉm cười gật đầu.
“Mọi người có thể lên kiểm tra.”
Lần lượt từng vị khách hiếu kỳ tiến lên quan sát.
Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu cũng lên xem, bọn họ không có ý mua, nhưng mở rộng tầm mắt cũng tốt.
Trần Hảo ngón tay gõ gõ, giả vờ vuốt cằm suy tư, sau đó lại phóng ra thần thức.
Hắn nhíu mày, quả thực không xuyên qua được lớp trầm tích.
“Có thể dùng lôi điện kiểm tra không?” hắn lên tiếng hỏi người chủ sự.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Cái này…” Hùng Hữu cũng không biết trả lời làm sao.
Lôi điện được biết tới là một trong những thuộc tính có sức phá hoại khủng khiếp nhất, nếu như phá hỏng khối đá này vậy thì hắn khóc hết nước mắt.
Nhưng nếu vượt qua bài kiểm tra lôi điện, giá trị vật này sẽ tăng lên vượt bậc.
Đây là con dao hai lưỡi, phải cẩn trọng suy nghĩ.
“Quý khách chờ một chút, để bọn ta hỏi ý kiến chủ nhân vật