Mấy tia sét liên tục bổ xuống khiến tên công tử nhảy chân sáo né tránh.
Trên một nóc nhà, Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu ngồi nhìn ôm bụng cười.
Tên công tử bị mấy lần bổ cũng đã nhận ra khác thường, rõ ràng có người chơi mình mà.
Mặt hắn hằm hằm rút từ bên hông ra bội kiếm, quát:
“Kẻ nào? ta chính là thiếu gia Lại bộ thị lang, ngươi đụng đến ta thì không có đường sống đâu?”
Oanh! một tia sét đánh xuống khiến hắn cháy đen thui.
Hừ! Lại bộ thị lang thì đã sao chứ! sư tôn ta chính là quốc sư Đại Trịnh.
“Bảo vệ công tử!” đám thuộc hạ bây giờ mới hoàn hồn nhào tới vây quanh chủ tử.
Còn cái cũi? ai quan tâm nữa chứ, chủ tử quan trọng nhất.
Nhưng mà bọn họ chỉ là phàm nhân trước mặt tu sĩ làm bia đỡ đạn cũng không có tư cách.
“Đừng để xảy ra án mạng.” Mạc Thiên Cửu nhắc.
“Yên tâm, ta biết phân tấc.” Trần Hảo đáp.
Trần Hảo sau đó nhảy xuống trước mặt bọn chúng.
Tên công tử nhìn đối phương bịt mặt, ngưng một giây suy nghĩ, chợt ánh mắt lóe sáng, chỉ tay:
“Là ngươi! hừ, ngươi cũng thật to gan dám hành thích bổn công tử.”
Hắn đã đoán ra người trước mặt là ai.
Hắn trước đó còn đang ảo não nhưng nhận ra Trần Hảo khiến hắn vui mừng quá đỗi.
Cả triều đang tìm cách luận tội quốc sư nhưng đáng tiếc quốc sư quá trầm lắng, không có chỗ ra tay.
Nếu Trần Hảo ra tay với hắn chẳng phải là cơ hội tuyệt vời để đổ tội cho quốc sư.
Lần này hắn lập công lớn rồi, vậy thì cha sẽ không để ý chuyện tiêu ba mươi mốt viên linh thạch mua một cái nữ nhân.
“Tên kia, ta thách ngươi dám động tới một sợi lông trên người ta.” hắn hất hàm khiêu khích.
Hắn là đang câu cá, chỉ cần con cá này cắn càng mạnh, tội sẽ càng nặng.
Còn mạng sống, hắn không lo, cha hắn thế nhưng là Lại bộ thị lang, quốc sư cũng không làm gì được hắn.
Vì cái này suy nghĩ nên hắn quyết định không hô lên gọi tuần đêm.
Trần Hảo cười cười, xoa xoa nắm đấm, quả đúng như sư đệ nói tên này sẽ không dám kêu cứu.
Vậy thì… ta để cho cha ngươi cũng không nhận ra ngươi.
Trong lúc Trần Hảo đang đánh đập bọn kia, Mạc Thiên Cửu đi tới cũi sắt, hơi vén tấm màn lên.
Cô gái nhìn thấy Mạc Thiên Cửu, đầu tiên ngạc nhiên, sau đó là vui mừng.
“Anh tới cứu em.” hắn nói tiếng Đức.
“Cám ơn!”
Hắn đưa tay ra, cô nàng không chút nghi ngờ cầm lấy.
Khi cô ta vừa đặt tay vào lòng bàn tay hắn thì hắn đột ngột siết chặt, một cỗ hấp lực phát ra.
“Anh…” cô ta ngay lập tức nhận ra không ổn, cảm giác cơ thể đang tháo nước, sức mạnh ào ào trôi qua, uể oải suy yếu.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Khốn kiếp!” cô ta mắng lên, vùng vẫy phản kháng, không chấp nhận bị thôn phệ.
Cô ta nghiến răng, trước trán giữa mi tâm lóe lên một điểm sáng.
“A!” Mạc Thiên Cửu chợt cảm thấy đầu đau buốt, thì ra cô ta còn có thể công kích tinh thần.
Trong khoảnh khắc hắn thất lạc, cô ta đã hấp thu lại karadium từ hắn.
Gừ! hắn nghiến răng, con mồi thì nên ngoan ngoãn chịu chết còn dám cắn trả.
Rầm! hắn đập đầu vào song sắt lấy lại bình tĩnh, máu đầu hắn chảy xuống.
Hắn tập trung hết dị năng hấp thụ karadium.
Hai bên giằng co được một lúc, kết quả rất nhanh có.
Hắn có quá nhiều lợi thế: tấn công bất ngờ, dị năng mạnh hơn, ra tay trước đã lấy đi một phần ba karadium của cô ta.
Cô ta lập tức trở nên yếu ớt, nhanh chóng bị hút cạn.
“Đừng mà… tha…” cô ta nằm oạch xuống sàn thều thào, sau đó gục đầu.
Mạc Thiên Cửu phủi tay đứng dậy, cô ta không chết nhưng mất đi dị năng, ở thế giới này sẽ càng khó sống sót.
Có khi còn bị tên công tử kia vì trút giận mà đánh chết.
Đáng thương sao? Không! hoàn toàn không.
Chúng ta vốn đều là những người đáng chết.
Ngươi cũng vậy, ta cũng vậy.
Tội chúng ta gây ra không đáng được tha thứ.
“Cứu mạng!” tên công tử không chịu được nữa hét lớn.
Trần Hảo vội vàng chụp lấy Mạc Thiên Cửu cả hai hóa thành tia sét biến mất.
Mấy giây sau, tuần đêm xuất hiện bao quanh nơi này.
…
Sáng hôm sau, Lại bộ thị lang mang theo con trai đi Hình bộ báo án, hắn còn lên triều khóc bù lu bù loa tố cáo quốc sư dung túng đồ đệ.
Các quan khác nhân cơ hội thay nhau công kích, thổi quốc sư lên thành thập ác bất xá.
Nhưng mà chuyện này không đi tới đâu.
Một vì thiếu bằng chứng.
Thật ra thì ngươi biết, ta biết, mọi người đều biết là ai làm.
Nhưng không bắt tận tay, thấy tận mắt, không tốt nói.
Hai vì Hình bộ chỉ có quyền trên phàm nhân, còn tu sĩ hưởng một cơ chế đặc thù, bọn họ không thể điều tra.
Dân làm sai thì dân chịu trách nhiệm trước pháp luật, tu sĩ làm sai thì rút kinh nghiệm, kiểm điểm.
Chỉ có tu sĩ mới hạ được tu sĩ.
Ba vì chuyện này quá nhẹ, một cơn gió thoảng làm sao có thể lung lay được đại thụ.
Tên công tử kia cũng chỉ bị đánh một trận mà thôi, còn chưa chết.
Quốc sư là đệ nhất cao thủ Đại Trịnh, há có thể vì một tên công tử ăn chơi mà ngã ngựa.
Bởi vậy mọi người thừa dịp này chỉ cây dâu mắng cây hòe, chửi cho đã miệng rồi thôi.
Tan triều.
Quốc sư trở về phủ, triệu tập Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu, răn dạy một hồi.
Hai bọn họ ngoan như cún con đứng nghe.
Cuối cùng quốc sư thở dài, nói:
“Ta biết các ngươi tuổi trẻ nóng tính, nhưng trước khi làm phải biết nghĩ cho đại cục.”
Mạc Thiên Cửu thầm nói trong lòng: bọn ta trẻ tuổi nhưng ngài nhìn cũng không bao nhiêu đâu, nếu như bỏ đi đạo phục, thay một cái y phục thiếu nữ, mọi người có khi còn nói ngài nhỏ tuổi hơn bọn ta.
“Vâng! sư tôn dạy phải, đệ tử biết sai.” Trần Hảo và hắn ngoan ngoãn nhận lỗi.
Không giải thích, không phân bua vì mọi người đều hiểu.
Quốc sư thở dài, tạm bỏ qua chuyện này, nhìn Mạc Thiên Cửu nói:
— QUẢNG CÁO —
Event
“Trước đó thấy ngươi thu liễm linh lực rất tốt, không khác gì phàm nhân.
Bây giờ lại có chút tỏa ra, có phải do xung đột công pháp.”
“Vâng sư tôn, đệ tử đang chuyển đổi công pháp, có một chút không thu liễm được.”
“Ừm!” quốc sư gật đầu, nói: “Ngươi cần phải biết gà trống gáy to, ngọa hổ bất động.”
Kẻ càng gáy to, càng phô trương thì càng không đáng sợ.
Đáng sợ là kẻ lầm lì, không nói lời nào.
Ẩn mình chờ phát.
Đây là điều quốc sư muốn nói.
“Vâng, sư tôn.” Mạc Thiên Cửu lần nữa chắp tay.
Sau đó quốc sư trở về hoàng cung, công việc luyện đan không thể rời đi quá lâu.
Trần