Sau khi tan triều, mấy vị công công hối hả chạy ra khỏi cung, tại phủ quốc sư, truyền khẩu dụ của hoàng đế gọi Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu vào cung ngay lập tức.
Trên xe ngựa vào cung, Mạc Thiên Cửu hỏi chuyện:
“Hoàng thượng triệu bọn ta vào cung có chuyện gì?”
Vị thái giám liền kể lại chuyện Khổ Bi đại sư trên triều khiêu chiến.
Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu nhìn nhau lo lắng, rắc rối lớn rồi, hèn gì bị triệu gấp như vậy.
Lần này quan hệ trọng đại tới cả phủ quốc sư, nếu thất bại, bọn họ chỉ sợ không còn chỗ đặt chân tại kinh thành.
Bọn họ đi đến ngoại thành, theo cửa bắc tiến vào nội thành, sau đó lại đi bộ tiến vào hoàng cung, tiếp tục đi bộ đến thư phòng của hoàng đế.
Mạc Thiên Cửu không khỏi ngưỡng mộ sự hoành tráng của hoàng thành.
Hắn trước đây đã từng viếng thăm Tử Cấm Thành mượn một ít đồ, so ra thì chỉ bằng một phần mười nơi này.
Bọn họ nhanh chóng được đưa tới gặp Thái Đức hoàng đế.
“Chúng thần tham kiến bệ hạ!” hai bọn họ hành lễ.
“Đứng dậy đi!” Thái Đức ra lệnh.
“Các ngươi đã biết chuyện Phật môn cao tăng khiêu chiến?”
“Đã được công công nói cho.” Trần Hảo chắp tay.
“Các ngươi phải biết tầm quan trọng của trận chiến này.” Thái Đức trầm giọng.
“Vâng! chúng thần sẽ làm hết sức mình.”
“Quốc sư chỉ có hai người các ngươi là có thể xuất chiến, lần này Khổ Bi có chuẩn bị mà tới, chỉ sợ đệ tử chiến cũng không hề dễ dàng.” Thái Đức thở dài.
“Bệ hạ xin đừng quá lo! cùng lắm là nhường ba chiêu thôi.” Diệp Hồng Vân bên cạnh nói nhẹ đi.
Thái Đức lắc đầu:
“Cao thủ quyết đấu, một chiêu đã đủ định sinh tử.
Ba chiêu này nhất định chúng ta phải giành được.”
“Các ngươi có ý kiến gì không?” Thái Đức nhìn bọn hỏi.
“Xin nghe theo bệ hạ sắp xếp.” vẫn là Trần Hảo đáp lời.
Thái Đức gật đầu hài lòng.
Đúng lúc này có tên thái giám đi vào, dâng lên một xấp hồ sơ.
Đây là thông tin của mấy vị tăng nhân tây phương.
Bọn họ dù sao cũng là ngoại quốc, trước khi vào Đại Trịnh phải dâng lên văn thư ngoại giao, cùng thông tin đoàn người.
Sau khi vào dịch trạm lại tiếp tục bổ sung thông tin một lần nữa.
Trước khi lên điện, thêm một lần nữa báo danh.
Thái Đức đọc, trong lòng nhíu mày, ngoài mặt lại không biểu lộ, cảm xúc được khống chế cực tốt.
“Các ngươi xem đi.” Thái Đức đưa cho quốc sư.
“Xem ra chuẩn bị rất kỹ càng.” quốc sư đọc xong kết luận một câu, chuyền cho Trần Hảo và Mạc Thiên Cửu cùng đọc.
Bọn họ đọc xong thì nhíu mày không có lên tiếng.
Ở chỗ này nên nghe nhiều nói ít, được hỏi thì mới trả lời.
Thái Đức sau đó bắt đầu phân tích đối thủ cùng cách ứng phó, Diệp Hồng Vân thỉnh thoảng xen vào một câu.
Hai bọn họ lẳng lặng nghe.
— QUẢNG CÁO — Event
Mạc Thiên Cửu không hiểu được, Thái Đức hình như quá nhiệt tình với chuyện này.
Làm hoàng đế, đổi quốc sư hình như cũng không ảnh hưởng nhiều tới quyền lực của hắn.
Còn chuyện luyện đan, có làm quốc sư hay không thì cũng không ảnh hưởng Diệp Hồng Vân luyện đan.
Quốc sư phủ chỉ có Trần Hảo là đánh được nên Thái Đức cho rằng nên dùng một trận chiến quyết định thắng thua.
Mạc Thiên Cửu làm dự bị, phòng trường hợp bất ngờ.
Trần Hảo là Trúc Cơ sơ kỳ, mặc dù mới vào Trúc Cơ nhưng lôi thuộc tính mạnh mẽ bá đạo, về mặt chiến lực không cần quá lo lắng.
Bên kia là cao tăng Phật Môn nên chắc chắn sẽ phái ra người cùng cấp, bọn họ sẽ không chơi xấu.
Thái Đức từ trong đám tăng nhân lọc ra mấy người có khả năng xuất chiến, sau đó lại cho thái giám đào sâu thông tin.
Thời gian tiếp theo bọn họ ở lại hoàng cung.
…
Đêm xuống, Thanh Long Tự.
Có vị tăng nhân đã ngủ, có vị còn thức niệm kinh, có vị thiền nhập định.
Không gian vô cùng yên tĩnh, trang nghiêm.
Những cơn gió lạnh xé lòng người thổi qua kéo mây đen che kín trăng sáng.
Lợi dụng bóng đêm, mấy chục hắc y nhân đạp phi kiếm bay đi, bọn họ dừng lại trước chùa.
Tên cầm đầu lấy tay ra hiệu, đám thuộc hạ gật đầu.
Đột nhiên… có tiếng la thất thanh:
“Cháy… nhà bếp cháy rồi… nhanh dập lửa…”
Nhà bếp lửa cháy phừng phừng, khói đen nghi ngút.
Tất cả tăng chúng bật dậy, vội vàng chạy ra ngoài, có người đi múc nước, có người lấy cát, có người di dời đồ vật… hành động mau lẹ.
Tăng nhân tây phương ở gian phòng riêng phía tây cũng chạy tới giúp nhưng mà bọn họ vừa ra khỏi phòng đã bị một nhóm người bịt mặt tập kích.
Khổ Bi vẫn bình tĩnh, chắp tay niệm Phật hiệu.
“A Di Đà Phật!”
“Các vị vì sao lại đốt nhà chùa?”
Khổ Bi thông tuệ nhìn một cái là biết được tiền căn hậu quả.
Nhưng mà mấy tên này không đáp lại hắn, ngay cả hừ lên một tiếng cũng không có.
Bọn họ ngay lập tức lao lên tấn công.
Khổ Bi tu vi cao nhất, bị mười tên áo đen vây quanh, hình thành một loại trận pháp.
“Mấy vị thí chủ, quay đầu là bờ, tránh gây ra thêm tội lỗi.”
Đáp lời hắn chỉ có ánh đao lóe lên.
Khổ Bi một ngón tay đánh ra.
— QUẢNG CÁO — Event
Keng! giống như tiếng kim loại va chạm.
Dưới ánh lửa va chạm có thể thấy được ngón tay của Khổ Bi màu vàng đồng.
Đây chính là Phật Môn nổi danh Đồng Bì Công.
Luyện tới đại thành da thịt sẽ hóa thành màu đồng, cứng như sắt thép.
Ngay sau đó, chín tên còn lại cũng chém ra.
Keng keng keng… dù là chém ở bất kỳ vị trí nào cũng không vào được da thịt.
Xem ra Khổ Bi đã luyện thành Đồng Bì Công.
Mười người lập tức thay đổi vị trí, đổi phương thức tấn công.
Khổ Bi thì vẫn bất động như sơn, ngươi vạn biến ta bất biến, chủ yếu lấy thủ làm chính.
Lão vẫn rảnh rỗi quan sát chiến trường xung quanh.
Những người tu vi cao đều bị nhiều người quấn lấy, tu vi thấp hơn thì một đấu một.
Hắc y nhân ra tay nhanh, hiểm và độc nhưng không có đả thương bất kỳ ai.
Giống như đang duy trì cân bằng vi diệu.
Thì ra là vậy! Khổ Bi thở dài trong lòng.
Xem ra Thái Đức là phải thắng bằng được trận này.
Được rồi, chiều ý hắn vậy.
Nếu như hắn đêm nay thất bại, chỉ sợ