Mạc Thiên Cửu làm xong, không có suy nghĩ nhiều, khi về đến phủ đã gặp Trần Hảo trước cổng, hình như cố ý chờ hắn.
Thấy hắn, Trần Hảo vội kéo tay lại nhỏ giọng:
“Sư tôn trở về, sắc mặt rất không vui.”
“Là chuyện gì?” hắn hỏi.
“Khả năng là chuyện ngựa sắt của ngươi tông chết người.”
Mạc Thiên Cửu nhíu mày không tin, chuyện nhỏ như vậy, không thể khiến Diệp Hồng Vân chú ý, nói chi là tức giận.
“Ngươi mau vào trong đi, sư tôn đang chờ ngươi.
Cẩn thận ăn nói.” Trần Hảo nhắc nhở.
Mạc Thiên Cửu gật đầu đến chỗ Diệp Hồng Vân.
Khi tới nơi, hắn thấy Diệp Hồng Vân giống như đang quở trách Thượng Uyển và Hạ Uyển.
“Ta đã dặn các ngươi bao nhiêu lần rồi, hạn chế ra ngoài, không được gây chuyện.”
“Các ngươi có biết đám quan kia lợi dụng chuyện này tiến cung gặp bệ hạ, xàm tấu trên trời dưới đất.
Nói tên kia là cựu chiến binh có công với đất nước, bệ hạ mà bỏ qua chuyện này sẽ làm rét lạnh lòng quân.
Nói ta dung túng đồ đệ, có ý lật đổ quân đội.
Ép bệ hạ phải trọng phạt phủ quốc sư.”
Thượng Uyển và Hạ Uyển cúi gằm mặt không dám nói một lời.
“Sư tôn!” Mạc Thiên Cửu bước vào, chắp tay hành lễ.
Diệp Hồng Vân liếc nhìn hắn lạnh giọng:
“Ngươi có biết đã phạm trọng tội?”
Mạc Thiên Cửu vội quỳ sụp xuống, làm ra vẻ sợ hãi, lo lắng, hỏi:
“Đệ tử biết tội! xin sư tôn tha thứ.”
“Biết tội? vậy nói xem tội ngươi là gì?” Diệp Hồng Vân nâng chén trà, giọng sắc lạnh hỏi.
“Đệ tử… đệ tử…” hắn lắp bắp.
“Đệ tử đã để hai vị sư tỷ cưỡi ngựa sắt ra ngoài, mà con ngựa sắt vẫn chưa hoàn thiện…”
“Và…”
“Để cho con ngựa tông chết người…”
“Và…”
Và? và cái gì nữa? mắt hắn đảo liên tục, vắt óc suy nghĩ nhưng không tài nào nghĩ ra được.
“Hừ! ta thấy ngươi không hề biết tội!” Diệp Hồng Vân hừ lạnh, sắc mặt dữ tợn, uy áp tỏa ra.
Mạc Thiên Cửu cảm thấy có một ngọn núi vô hình đè trên lưng, trán toát mồ hôi, lần này là toát mồ hôi thật không phải đóng kịch.
“Ngươi dám mạo phạm bề trên!” Diệp Hồng Vân gầm lên.
“Có phải sau này đủ lông đủ cánh rồi đến ta cũng dám ra tay.”
Thì ra là vậy! Diệp Hồng Vân giận không vì con ngựa tông chết người mà vì hắn đã tát Thượng Uyển và Hạ Uyển.
Hắn bây giờ biết phạm thượng chính là điểm mấu chốt của Diệp Hồng Vân, vậy mà trước đó hắn cho rằng tội giết người lớn hơn tội phạm thượng.
Xem ra hắn suy nghĩ quá… bình thường rồi!
— QUẢNG CÁO —
Event
Ở Trái Đất ta là người xấu nhưng ở thế giới này ta giống như là… người tốt!
“Đệ tử biết sai… đệ tử biết sai…” hắn liên tục dập đầu, mỗi cái đều phát ra tiếng bịch bịch chạm đất, đến nỗi máu tóe đầy sàn.
Diệp Hồng Vân ánh mắt lạnh băng, từ trên cao nhìn xuống, không chút thương cảm, cứ để cho hắn đập đầu.
Mãi một lúc sau mới nói:
“Được rồi!”
Mạc Thiên Cửu vẫn cắm đầu sát đất, không dám ngẩng lên.
“Ngươi nên tập trung vào tu luyện, thực lực mới là căn bản của tu sĩ.
Luyện khôi cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi.” Diệp Hồng Vân nhẹ giọng xuống.
“Vâng! cẩn tuân sư tôn mệnh lệnh.”
“Đứng lên đi, ta muốn xem ngươi tiến bộ đến đâu rồi.”
Mạc Thiên Cửu mặt căng như dây đàn, Diệp Hồng Vân muốn kiểm tra ta nhưng ta không có chút tu vi nào.
Làm sao đây?
Hắn đứng lên, thân hình nghiêng trái nghiêng phải, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, mặt đầy máu.
Diệp Hồng Vân nhíu mày.
“Được rồi, ngươi tạm thời về nghỉ ngơi, ngày mai lại kiểm tra.”
“Vâng! sư tôn.” hắn yếu ớt trả lời, sau đó quay đầu về phòng, lúc ra ngoài còn phải vịn cánh cửa.
“Các ngươi cũng về đi, trong ba tháng không được ra ngoài.” Diệp Hồng Vân nhìn hai đứa nhỏ nói.
“Vâng! sư tôn.” Thượng Uyển và Hạ Uyển chắp tay hành lễ.
…
Trở về phòng, Mạc Thiên Cửu lo sốt vó.
Phải làm sao đây? phải làm sao đây?
Ngày mai bị kiểm tra rồi, làm không khéo ta sẽ bị lộ.
Hắn đi vòng quanh trong sân, nắm tay không ngừng đấm vào lòng bàn tay.
Chợt hắn nghĩ đến một người: La Y, “chủ nhân” của hắn.
Hắn lập tức lấy ra nhện nhỏ, bắt liên lạc với La Y.
Chờ đợi vài phút lập tức có tín hiệu đáp lại.
“Chủ nhân tôn kính xinh đẹp, thông minh, trí dũng song toàn của ta.” Mạc Thiên Cửu làm lễ.
Bên kia sau vài giây đứng hình thì lên tiếng:
“Khục khục… được rồi, mặc dù biết ngươi nói sự thật nhưng ta là yêu khiêm tốn, những lời này lần sau đừng nói nữa.”
“Vâng! chủ nhân xinh đẹp, khiêm tốn của ta.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Đã nói là không được nói nữa mà.”
“Xin lỗi chủ nhân, lý trí ta nói không được, nhưng linh hồn ta không thể không ca ngợi sự vĩ đại của ngài.
Ta không thể lừa dối con tim mình được.”
La Y nghe xong đỏ cả mặt, tên nô tài này thật biết nói chuyện.
“Ngươi liên lạc, vừa hay ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Xin chủ nhân cứ hỏi.”
“Mấy ngày trước ta phát hiện có một đoàn Phật tăng từ phương tây đến Đại Trịnh, ngươi có biết là chuyện gì.”
Thì ra là hỏi chuyện này.
Mạc Thiên Cửu nhanh chóng sơ lược lại chuyện Khổ Bi khiêu chiến Diệp Hồng Vân, trong đó bỏ qua chuyện hắn cùng Nhất Hạnh luận đạo, hắn muốn ẩn mình để La Y hiểu mình càng ít càng tốt.
La Y nghe xong ngạc nhiên:
“Không thể nào chỉ có bằng đấy tăng nhân.”
“Ý chủ nhân là sao?” hắn cũng ngạc nhiên không kém.
“Mặc dù không thể tới gần, nhưng theo như mấy đứa con của ta báo lại, số lượng tăng nhân có thể lên tới trăm người, mà người nào cũng Phật pháp cao minh, Khổ Bi cũng không phải mạnh nhất trong số họ.”
“Vậy bọn họ đâu rồi?” hắn lên tiếng hỏi.
“Không biết! lúc tới gần biên