Bao quanh kinh thành Thang Nguyên có một vành đai bảo vệ.
Vạn Trùng Quốc muốn tiến đánh Thang Nguyên vậy nhất định phải phá được ba ải: Phù Biên, Phù Quy, Phù Dung.
Thái Đức và triều đình bất ngờ với tốc độ tiến quân thần tốc của đối phương, khi kịp hoàn hồn thì quân địch đã sát vách.
Thái Đức cùng với bá quan văn võ mặc vào chiến giáp, mang quân tới ba ải phòng thủ.
Tây quân do Tô Đằng tướng quân thống lĩnh dàn trận trên bờ sông bị số lượng quân địch khổng lồ áp đảo, đại bại chỉ có thể lui quân về Phù Biên trấn giữ.
Tình thế bây giờ là:
Thổ Phiên có ba mươi vạn quân tấn công Phù Biên mười bảy vạn quân.
Ngưu Đạt có bốn mươi năm vạn quân tấn công Phù Quy hai mươi vạn quân.
Phú Cát Lợi có ba mươi ba vạn quân tấn công Phù Biên hai mươi vạn quân.
Trên lý thuyết muốn hạ thành, số quân công cần gấp bốn lần số quân thủ.
Như vậy ba nước phương tây khó có thể phá được ba ải.
Nhưng phía sau ba nước chính là từng đàn côn trùng đen kịt, số lượng khó mà đếm.
Tất nhiên trong số đó phần lớn là côn trùng cấp thấp.
Một con kiến không thể so tương đương với một người lính được, phải dùng đơn vị đàn để so sánh.
Mặc dù vậy số lượng này đủ khiến người ta rợn tóc gáy.
Đại Trịnh có vẻ như đang ở thế yếu tuyệt đối về quân số.
Ải Phù Quy, trên tường thành, Thái Đức và bá quan văn võ đanh đứng quan sát chiến trường.
“Bắc quân và nhánh tây quân bao giờ mới tới?” Thái Đức hỏi.
“Bẩm bệ hạ, bọn họ bị Hắc Hung, một trong các thủ lĩnh Vạn Trùng Quốc chặn lại ở bờ sông Như Thủy.
Không những thế các bộ lạc phương bắc liên tục quấy rối hậu phương, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó mà tiếp viện.” ám tử báo.
“Quân địa phương?” Thái Đức lại hỏi.
“Địch đã bao vây nhiều châu huyện, bọn họ cũng đang cầu cứu quân trung ương.
Nhưng cũng một số châu huyện phía nam và đông đang tập hợp binh lính theo lời hiệu gọi của triều đình.”
Xem ra quân địa phương tạm thời không điều động được.
“Đông quân và nam quân thì sao?”
“Hai phía này ghi nhận số lượng quân địch tăng cao bất thường, tiến sát biên giới.
Bọn họ chưa dám động quân.
Nhưng nếu bệ hạ hạ chỉ, bọn họ sẵn sàng mang quân về.”
Thái Đức khẽ lắc đầu, đông quân và nam quân một khi điều quân, kẻ địch sẽ tràn vào xâm lược.
Không đủ quân số, các phòng tuyến sẽ dễ dàng bị bẻ gãy, lúc đó hai cánh quân tiến thoái lưỡng nan.
“Trưng binh xung quanh có thể được bao nhiêu?” Thái Đức hỏi.
Tả thị lang Binh Bộ đứng ra thưa:
“Bệ hạ, đã trưng binh được khoảng mười vạn người từ mười sáu tới năm mươi tuổi, chỉ cần mười ngày đào tạo là có thể sử dụng.
Nếu chiến sự gấp chúng ta có thể tiếp tục mở rộng giới hạn trưng binh, ước chừng có thể lên tới trăm vạn.”
Thái Đức gật đầu, đứng trước giặc ngoại xâm thì bất kỳ ai cũng phải cầm gươm đánh giặc.
“Nhưng số này vẫn chưa đủ.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Bệ hạ, còn có trung quân.” Hữu thị lang Binh Bộ nhắc.
Trung quân thần bí, bọn họ đóng quân ở đâu? quân số bao nhiêu? ai là chỉ huy? trình độ thế nào? Ít ai biết được, nghe nói là trực thuộc hoàng đế, chỉ nghe lệnh một mình hoàng đế.
“Trung quân nhiệm vụ bảo vệ hoàng thành, chỉ khi nguy cấp mới xuất chiến.” Thái Đức lạnh nhạt nói.
Mọi người không thể từ hắn biết được thông tin về trung quân.
Trần Anh thừa tướng đưa mắt nhìn Hộ Bộ thượng thư, hỏi:
“Lương thực, khí giới thế nào?”
“Bẩm bệ hạ!” Hộ Bộ thượng thư đứng ra khỏi hàng.
“Lương thực và vũ khí trong kho đầy đủ, có thể chống chịu trong vòng ba năm.”
“Ta nghe nói, thời gian trước đó đám thương nhân tích cực thu gom lương thực, kim loại trong dân?” Trần Anh hỏi.
“Cái đó thừa tướng yên tâm, chiến tranh đến gấp bọn chúng còn chưa kịp chuyển đi.
Lương thực và kim loại thực chất vẫn đang tại trong các kho kinh thành.
Nếu cần triều đình có thể trưng thu ngay, còn đỡ tốn công thu gom từ dân.” Hộ Bộ thượng thư đáp.
Bọn họ cười thầm trong bụng, đám thương nhân ngu ngốc, bỏ tiền ra thu gom cuối cùng sẽ mất trắng.
Mọi người tạm yên lòng.
“Bệ hạ, quyết định thắng thua không phải ở chỗ binh lương mà ở chỗ cao tầng.” Diệp Hồng Vân nhắc nhở.
Thế giới này vẫn là thế giới tu tiên, tiên nhân mới là kẻ quyết định kết cục.
Thái Đức gật đầu.
“Không biết Vạn Trùng Quốc quốc chủ thực lực thế nào?”
“Để hạ thần đi thử hắn.” Diệp Hồng Vân dứt lời đạp lên phi kiếm.
“Vạn Trùng quốc chủ, tiếp ta một kiếm.” không có lời giới thiệu, trực tiếp ra tay.
Từ trên trời một thanh cự kiếm khổng lồ hạ xuống, đám binh lính phàm nhân ngước nhìn, cảm giác ngộp thở, kiếm này hạ xuống tất cả hóa thành huyết nhục.
“Hừ, chỉ bằng ngươi cũng muốn phạm chủ thượng.” trong bầy trùng một tiếng quát vang lên, yêu khí trùng thiên, một cái mai bọ rùa lớn xuất hiện bao trùm lại đại quân.
Oanh! cự kiếm đâm vào mai bọ rùa, rung động kịch liệt.
Xích Hoàng thống lĩnh nghiến răng, máu bật ra kẽ răng, hiển nhiên hắn còn yếu một chút.
“Côn trùng nhỏ bé chịu chết đi!” Diệp Hồng Vân vỗ vào chuôi kiếm.
Cự kiếm băng sát, mai bọ rùa rạn nứt như mạng nhện, sắp chịu không nổi.
Mũi kiếm đã xuyên qua lớp phòng ngự.
“Nghe nói Diệp quốc sư tài sắc vẹn toàn, tiểu nữ hôm nay cũng muốn thử một chút.” Đúng lúc này Sát Hồ Điệp lên tiếng.
Lam Điệp bay đầy trời, nhè nhẹ vỗ cánh rải xuống thế gian điểm điểm lam quang.
Sát Hồ Điệp thướt tha yêu kiều, Lam Điệp nâng bước đưa nàng lên cao.
“Nghe nói quốc sư là đệ nhất cao thủ Đại Trịnh, vậy trận này sao có thể thiếu ta được.” Thanh Lang vỗ cánh bay lên.
— QUẢNG CÁO —
Event
Dưới sự vây công của ba thống