Kỵ binh Lý Bôn băng băng xông vào giữa quân giặc, từng bộ giáp đen sáng loáng, những con ngựa to lớn cao hơn ngựa bình thường một cái vai, cơ bắp cuồn cuộn, lông mượt như thảm nhung.
Quan lính cầm đại đao sáng bóng.
Vừa nhìn thôi đã biết đội kỵ binh này cực mạnh.
Thực tế cũng đúng là như vậy.
Đội kỵ binh này là nỗi khiếp sợ của giặc phương bắc, chỉ cần nghe tiếng kỵ binh Lý Bôn, giặc phương bắc lập tức bỏ giáp mà chạy, vì nếu không như vậy rất dễ dàng bị bắt.
Đội kỵ binh quơ liêm đao gặt đầu bộ binh địch như gặt lúa, căn bản là không thể cản nổi.
“Giết! bọn chúng chỉ có ba vạn binh thôi.” đội kỵ binh của Phú Cát Lợi lập tức chuyển hướng đón lấy kỵ binh Lý Bôn.
Lấy kỵ đối kỵ.
“Hừ, lũ ngu ngốc.
Chúng ta chính là kỵ binh Lý Bôn, là tử thần phương bắc, ba vạn kỵ binh này tương đương ba mươi vạn kỵ binh của các ngươi.” một tên lính cười khinh thường nói.
Hai bên kỵ binh xông thẳng vào nhau.
“A!!” liêm đao lóe sáng, tiếng kêu thảm thiết, vừa va chạm cao thấp đã phân rõ.
Kỵ binh Lý Bôn như những con mãnh hổ vào bầy dê, mặc sức chém giết.
Máu tưới không trung khiến cho những tên lính càng thêm phấn khích, hung bạo chém giết.
Trong cơn say máu, bọn chúng lấn sâu vào chiến trường.
Đúng lúc này mặt đất vỡ ra, từng con nhện khổng lồ xuất hiện.
Những con nhện này là loài nhện đất, không độc nhưng bù lại thân hình to như con voi, bộ hàm chắc khỏe có thể cắn nát cả kim loại.
Bầy nhện xuất hiện đột ngột, chia cắt kỵ binh, đám ngựa chồm lên hí dài.
Phập phập phập… bầy nhện tấn công, hàm răng cắt đứt đôi cả người lẫn ngựa, giáp sắt trước mặt chúng nó chỉ như lá khô.
“Khốn kiếp!” Lý Bôn vừa giận vừa sợ, không ngờ còn có phục kích.
“Không cần hoảng sợ, giết bọn chúng.”
Kỵ binh Lý Bôn không hổ là đội kỵ binh dày dạn kinh nghiệm, mọi người rất nhanh giữ vững cương ngựa, vung đao phản kích.
Keng keng keng… nhưng lớp giáp của bầy nhện đất này quá cứng, giống như là một khối thép dày vậy, chém liên tục với tạo được vết tích, nhưng lưỡi đao cũng mẻ hết.
Kết quả chênh lệch chỉ có nghiêng về đồ sát một bên.
Đứng trên tường thành, vua tôi Đại Trịnh xám cả mặt.
“Bệ hạ nhanh ra lệnh cứu bọn họ.
Kỵ binh Lý Bôn chính là đội kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Trịnh.” một viên tướng khẩn cầu.
Thái Đức siết chặt nắm đấm, cảm giác bất lực.
“Bệ hạ, xin hạ lệnh.”
“Xin hạ lệnh!”
Các viên tướng thay nhau cầu xin.
Thái Đức thở dài, phất tay.
Từ phía sau, một loạt các bóng người bay ra.
Phía địch cũng ngay lập tức phản ứng, tu sĩ xuất chiến.
Có tu sĩ tham gia, chiến trường càng thêm khốc liệt.
Nửa giờ sau, kỵ binh Lý Bôn hoàn toàn bị tiêu diệt, Tô Đằng thu tàn quân chạy vào trong thành.
Lý Bôn bị chém đầu.
Quân địch cắm đầu Lý Bôn lên cây sào cao, dựng thẳng đứng, quân lính tại phía dưới vặt quần tiểu lên cái xác để sỉ nhục.
Quân sĩ trong thành nhìn mà đau xót, căm hận nhưng bất lực, bọn họ sĩ khí giảm mạnh.
Lần này rõ ràng là trúng kế kẻ địch, kế trong kế, quân triều đình bị thiệt hại nặng.
Lý Bôn có thể tách khỏi bắc quân đến đây xem ra đã sớm bị nhìn thấu.
…
Tô Đằng chạy đến trước mặt Thái Đức quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa, kêu gào thống khổ:
“Tội thần không hoàn thành nhiệm vụ để toàn quân bị diệt, xin bệ hạ xử phạt!”
Thái Đức mặt tối sầm, trong lòng như ngọn núi lửa, phất tay:
“Mang ra ngoài.
Chém!!!”
“Bệ hạ xin thủ hạ lưu tình!” đám tướng quân vội quỳ xuống xin tha.
Đám quan văn cũng cúi đầu chắp tay.
“Bệ hạ, thất bại lần này không hoàn toàn lỗi ở Tô tướng quân, là do địch quá gian xảo.” một vị tướng quân nói.
Thật ra ý hắn là chúng ta ngu ngốc bị lừa, nhưng mà lên kế sách lần này có Thái Đức trong đó.
Nên đổi một cách nói khác.
Bởi vậy chỉ có thể đổ lỗi cho quân địch.
“Bệ hạ, bây giờ đang là lúc cần dùng người.
Tô tướng quân là người có uy tín trong quân, giết đi sẽ khiến lòng quân càng dao động.”
“Bệ hạ, xin cho Tô tướng quân cơ hội lấy công chuộc tội.”
Các quan văn cũng đồng loạt thưa.
“Xin bệ hạ cho Tô tướng quân cơ hội lấy công chuộc tội.”
Thái Đức dựa ra sau ghế, day day thái dương mệt mỏi, phất tay:
“Giáng Tô Đằng thành lính, lấy công chuộc tội.”
“Đa tạ bệ hạ.” Tô Đằng đập đầu.
“Bệ hạ thánh minh.” các quan đồng loạt thưa.
Thái Đức thật ra trong lòng biết Tô Đằng không có lỗi, nhưng quân bại trảm tướng, đây là lẽ thường tình.
Trước thất bại, hắn không thể cái gì cũng không làm.
Nhưng bá quan tướng quân đã cầu xin vậy thì thôi.
Thái Đức quyền mưu vô song nhưng đối với cầm binh đánh giặc lại không xuất sắc.
…
Ngày thứ mười bảy vẫn là tiêu hao chiến nhưng trận thua vừa rồi đã khiến binh sĩ triều đình sĩ khí xuống thấp, chiến đấu nhận càng nhiều thương vong.
Đại Trịnh phải liên tục tăng quân lên tường thành, những binh sĩ mới từ vụ trưng quân vừa rồi bắt đầu tham chiến, quá sớm! nhưng không còn cách nào, không có thời gian huấn luyện thêm.
Nhiều tên lần đầu nhìn thấy máu đã ngồi bệt xuống tè ra quần, có tên sợ quá cầm vũ khí không nổi, có tên thậm chí khóc gọi cha gọi mẹ.
Huấn luyện với thực chiến quá khác nhau.
Những cựu binh cố gắng an ủi, xốc lại tinh thần cho bọn họ.
Một ngày chiến đấu cuối cùng cũng kết thúc, nhiều người vẫn còn chưa hết run.
Đêm đến.
Đây là khoảng thời gian yên bình, mọi người cố gắng ăn uống, nghỉ ngơi, chữa thương.
Cả ngày chiến đấu, mọi người chỉ mong mau có giây phút này.
Ụp ụp ụp… hậu phương, chỗ nào đó mặt đất chợt