Mạc Thiên Cửu nhìn mọi người tỏ ra miễn cưỡng.
Bọn họ càng quỳ bái thành tâm.
Một viên quan thành khẩn:
“Mạc tiên trưởng không xưng vương, mọi người sẽ quỳ mãi ở đây.”
“Xin tiên trưởng xưng vương.”
“Xin tiên trưởng xưng vương.”
Tất cả đồng thanh hô, vang dội cả đất trời.
Mạc Thiên Cửu nhìn trời, giả bộ cảm ứng thiên địa.
Tu sĩ đối với thiên địa biến chuyển khá nhạy cảm, nhưng dị nhân như hắn lại chẳng thấy có gì đặc biệt.
Hắn làm vẻ hơi nhíu mày, đăm chiêu.
Mấy vị quan viên thấy biểu cảm của hắn thì cười thầm trong bụng khẽ nhìn nhau.
Ta đã nói rồi mà, cách này chắc chắn hiệu quả.
“Được rồi, mọi người đứng lên đi!” hắn bất đắc dĩ đưa tay ra hiệu cho mọi người bình an.
“Nếu mọi người đã có lòng như vậy, Mạc Thiên Cửu ta cũng không thể từ chối, việc nặng nhọc này cứ để ta gánh vác.”
Tất cả bọn họ ánh mắt sáng rỡ, tươi cười.
Lúc này có người nâng một tấm kỳ lớn, tiến tới, căng ra trước mặt hắn.
Trên lá cờ có mấy chữ lớn: Thiết Nhân Vương!
Mạc Thiên Cửu cười bất lực, xem ra danh hiệu của ta các ngươi cũng nghĩ xong cả rồi.
Danh hiệu này hắn cũng thấy khá phù hợp với mình, bởi vậy không có ý kiến.
Sau đó là tổ chức lễ xưng vương.
Các quan viên đã chuẩn bị hết mọi thứ.
Đầu tiên là Thuận An đọc chiếu cần vương của Thái Đức hoàng đế, sau đó một vị khác đọc bản thời thế cuộc.
Hai bản chiếu này để làm rõ tính chính danh của hắn.
Ở thời đại này mọi người vô cùng coi trọng tính chính danh.
Cuối cùng vị thứ ba mới là đọc chiếu xưng vương.
Chiếu này không có dấu của hoàng đế nhưng có dấu của năm châu, thêm vào đó là hàng ngàn dân chúng điểm chỉ.
Chiếu này mang theo đại thế mà lên.
Cuối cùng, Mạc Thiên Cửu bước lên đài cao đọc lời thề nguyện với nhân dân, với non sông.
Tự tuyên bố mình là Thiết Nhân Vương, thống lĩnh năm châu, đánh đuổi giặc xâm lược.
Có hai vị một văn một võ nâng lên một tấm áo choàng màu tử sắc giống với màu trái nho, khá tương hợp với màu áo giáp của hắn.
Trên áo choàng có ba chữ lớn: Thiết Nhân Vương.
Bên góc áo có dòng chữ nhỏ hơn: “Thuận lòng dân.
Ứng thiên mệnh.”
Bọn họ thay hắn khoác lên người, sau đó quỳ xuống.
Quan viên quỳ xuống, nhân dân phía dưới quỳ xuống.
Tất cả hô to:
“Thiết Nhân Vương! Thiết Nhân Vương!”
Vậy là Mạc Thiên Cửu chính thức xưng vương.
Những mệnh lệnh đầu tiên của hắn là:
Phong Lăng Hàn làm thống soái chỉnh đốn lại quân đội thống nhất thành một.
Lấy năm ngàn kỵ binh làm chủ lực, bộ binh, thương binh tuyển chọn tinh nhuệ từ năm châu được tổng cộng một vạn.
Đặc biệt nhất là thành lập quân chủng mới: pháo giáp binh.
Thời này người ta đã biết sử dụng thuốc nổ để làm pháo hoa, nổ bắt cá, nổ phá đá, nổ đào mỏ…
Giang Hạ là mỏ quặng lớn bởi vậy sản xuất thuốc nổ rất phổ biến, chính là nghề sinh lợi thứ hai sau khai quặng.
Nhưng đáng tiếc là con người không phát triển tiếp để thuốc nổ trở thành vũ khí.
Nguyên nhân cũng ở chỗ tiên nhân.
Có tiên nhân khoa học kỹ thuật bị chèn ép.
Mặc Thiên Cửu quyết định cải tiến lại thuốc nổ để phù hợp với mục đích mới.
Thử tưởng tượng, quân đoàn sắt của hắn hô một tiếng, trên vai mở ra, một cây súng sáu nòng bắn liên thanh xuất hiện, chỉ cần lia một đường đảm bảo cây cũng phải đổ.
Kẻ địch sẽ sợ chết khiếp.
Về hành chính, hắn thành lập viện hành chính gồm mấy vị tri châu, thêm mấy vị quan hắn thấy có tài, tổng cộng mười ba vị.
Bọn họ sẽ quản lý hành chính các địa phương, nếu gặp vấn đề khó sẽ cùng thảo luận và bỏ phiếu, theo quy tắc thiểu số phục tùng đa số.
Đây là hắn bắt chước theo quốc hội ở Trái Đất.
Tiếp theo là giải phóng thân phận nô lệ của những công nhân đào mỏ.
Trước đó hắn đã tuyên bố điều này nhưng lúc đó còn chưa đủ chính danh, bây giờ mới là.
Hắn sở dĩ chỉ giải phóng thân phận nô lệ với công nhân mà không phải với toàn năm châu vì hắn sợ sẽ đảo lộn trật tự xã hội, đánh vào lợi ích cốt lõi của giới thượng lưu, quan lại.
Đó sẽ là quyết định không khôn ngoan.
Việc chỉ giải phóng cho công nhân mỏ sẽ cho giới thượng lưu, quan lại cảm giác Mạc Thiên Cửu đang lợi dụng bọn chúng mà thôi, không phải muốn làm cách mạng.
Mọi người trong thời gian này tích cực chuẩn bị.
Mạc Thiên Cửu xưng vương xong thì gần như không phải lo việc hành chính, hắn có thể tập trung vào việc luyện kim.
Hắn đã trao khá nhiều quyền lực cho viện hành chính, nếu như đạt được đa số tán thành thì chỉ cần hắn ký quyết định xác nhận là xong.
Giống như tổng thống với quốc hội vậy.
Trừ rất ít trường hợp hai bên hòa, hắn mới phải ra quyết định cuối cùng.
Hắn tin tưởng quyết định của viện hành chính vì bọn họ đều là những quan viên có tài và kinh nghiệm, nhiều người thảo luận, quyết định thì tốt hơn một người độc tài.
Đây là lý do vì sao thể chế cộng hòa thay thế thể chế quân chủ.
Mấy vị quan này thì như được tháo gỡ xiềng xích trong lòng, bọn họ có thể thoải mái đưa ra sáng kiến để cùng thảo luận, mà không phải lo nghĩ sáng kiến này có hợp lòng quân vương hay không.
Bọn họ được thi triển hết tài năng.
Tự do là nền tảng cho sáng tạo.
Chỉ trong mấy ngày mọi thứ đều đi vào nề nếp.
Bọn họ chào gọi thương nhân từ khắp nơi, dùng sản vật địa phương đổi lấy lương thực, quân nhu.
Kích thích người dân gia tăng sản xuất, lên rừng săn thú, tìm linh chi, xuống biển mò trai lấy ngọc bằng các biện pháp giảm thuế, hỗ trợ công cụ, nông cụ, cho quân dân phối hợp sản xuất.
Nhờ liên hoàn các biện pháp mà các kho đã bắt đầu có hàng.
Ba ngày sau, mười vạn quân địch đã áp sát thành Ích Châu, đây cũng là nơi Mạc Thiên Cửu chọn để đón giặc.
Bọn họ bắt chước chiến thuật của triều đình dàn quân trước thành mà không phải đóng thành tử thủ.
Quân địch thấy binh lính hàng hàng chỉnh tề, quân kỷ nghiêm minh, sĩ khí cao vút thì biết đây sẽ là trận đánh khó.
Không ngờ năm châu bị đánh cho tàn tạ, trong thời gian ngắn vẫn