Tiếng báo động inh ỏi, vệ sĩ lập tức hành động.
Rầm! một tên vệ sĩ đá bay cánh cửa, một nhóm năm tên vệ sĩ xông vào trong.
Khốn kiếp! đám sát thủ biết đã bị bại lộ, bọn chúng hóa thành bóng đen quỷ mị, lướt qua đám thủ vệ.
Phụt! máu tươi phun lên như vùi, bịch bịch… năm tiếng rơi xuống, đám thủ vệ thân hình đổ sụp.
Tên sát thủ vừa ra ngoài cửa thì đã thấy muôn trùng lính bao vây, đèn đuốc sáng trưng.
Trong đám lính, ẩn hiện có tu sĩ.
“Cuồng đồ to gan, dám gây loạn phủ thái tử, còn không ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.” tên đội trưởng quát.
Đám sát thủ biết mọc cánh cũng khó thoát, lúc này không sợ không hãi, ngược lại kéo lên nụ cười, tay lập tức kết ấn.
Sau đó… oanh! một tiếng nổ lớn, kiến trúc xung quanh ầm ầm sụp đổ, đám quân sĩ người phàm gần đó bị bạo tạc một mảng lớn.
Tên tu sĩ thấy không ổn lập tức lui lại, nếu không hắn cũng chịu thương.
Quay lại chuyện ở phòng thái tử.
Tên sát thủ đang dồn hết sức lực đâm xuống, thái tử Trịnh Cơ cắn răng chống đỡ, ái thiếp thì sợ tới mức mất hồn mất vía, ôm chăn co ro.
Trịnh Cơ muốn mắng lớn, cái đồ đàn bà ngực to não nhỏ.
Nhưng lại chẳng dư sức để chửi mắng.
Chợt hắn thấy bả vai đau nhức, từ vết đâm, hắc tuyến lan rộng giống như một bông hoa đang nở.
Khốn kiếp! là độc, không còn cách nào khác hắn phải phân chia một bộ phận linh lực phong tỏa vết thương.
Tên sát thủ kéo nụ cười tới mang tai, dùng hết sức đâm xuống.
Đúng lúc này, quân sĩ ập vào.
“To gan!”
Phốc! một tên lính hét lớn, cầm thương đâm thủng đầu tên sát thủ, không có máu bắn ra, chỉ có hắc dịch bắn tung tóe, tên sát thủ không chết, hắc dịch tụ lại hồi nguyên hình.
Những binh sĩ khác đồng loạt ra tay, đâm tên sát thủ thủng như tổ ong nhưng kết quả không thay đổi.
Tên sát thủ bất chấp bị đâm, một lòng quyết tâm giết cho bằng được thái tử.
“Tránh ra, để ta!” một tên tu sĩ xuất hiện, tay kết ấn, đánh vào đầu tên sát thủ.
“A!” tên sát thủ ngửa mặt hét lớn.
Hắn biết mình chết chắc rồi.
Không một chút chần chờ, hắn tự bạo.
Oanh! một tiếng nổ lớn, cả căn phòng bạo tạc.
Đêm phủ thái tử xảy ra ám sát, lịch sử sau này gọi là Đêm Huyền Biến bởi vì nó là điểm lửa mở ra một loạt sự kiện thay đổi lớn cho đất nước.
Khắp toàn thành đều nghe thấy tiếng nổ, tuần đêm, nha môn tuần phủ, tư vệ… vây chặt trong ngoài.
Thái y bị nửa đêm vực dậy, từ hoàng cung, xe ngựa chạy như điên đến phủ thái tử.
Hoàng hậu Cung Nguyệt hớt hải chạy tới cung Hoàng Long, là nơi Thái Đức ở lại.
Cung Nguyệt người sinh ra Trịnh Cơ, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhan sắc tuyệt trần, tuổi như mỹ phụ bốn mươi, còn tuổi thật không ai dám nói, lại càng thêm mặn mà.
Nàng nắm giữ hậu cung trăm năm nay, cung tâm kế thuộc hạng nhất tuyệt, địa vị càng vững như bàn thạch khi con trai làm thái tử, tương lai hoàng đế.
Nhưng nếu đứa con này có mệnh hệ gì, nàng chỉ sợ sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Những kẻ trước đây từng bị nàng hại, chắc chắn sẽ ngóc đầu trở dậy.
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” nàng vừa chạy vừa gọi, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, tinh thần hoảng loạn.
Nàng thật như vậy hay đang đóng kịch? ai biết được.
Vừa tới cổng Hoàng Long Cung thì Thái Đức cũng vừa bước ra.
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” Cung Nguyệt ôm lấy tay áo Thái Đức.
“Không cần nói, trẫm đã biết.
Nếu đã đến vậy cùng đi đi.” Thái Đức cầm tay nàng bước tới xe ngựa.
Bọn họ lên xe, yên vị, lúc này Thái Đức mới nhắc:
“Làm mẫu nghi thiên hạ, quần áo thế này còn ra thể thống gì.”
“Vâng, bệ hạ dạy phải! là thần thiếp lỗ mãng.” Cung Nguyệt nhanh chóng để hầu nữ sửa sang lại y phục, đầu tóc.
Lọc cọc lọc cọc… xe ngựa chạy như bay đến phủ thái tử.
“Bệ hạ, chuyện này nhất định do hai ả Chân Ngọc và Lan Minh gây ra.” Cung Nguyệt vội kể tội.
“Có bằng chứng?” Thái Đức nhíu mày hỏi.
“Bệ hạ nghĩ thử xem, thái tử gặp nạn ai là người được lợi nhất, chắc chắn là con của hai ả rồi.
Hai ả vẫn luôn tích cực lôi kéo thế lực, tìm cách lật đổ thái tử.
Nhưng bọn chúng biết thái tử anh minh thần võ, dân chúng yêu mến không thể tìm được lý do bêu xấu nên đã làm ra chuyện này.”
Thái Đức liếc nhìn nàng, đúng là con hát mẹ khen hay, hắn lạnh nhạt nói:
“Chỉ là suy nghĩ của nàng, không có bằng chứng chớ nói bậy.”
“Bệ hạ, thần thiếp không có nói bậy.” Cung Nguyệt lớn tiếng, vì con, nàng xù lông lớn tiếng với cả hoàng đế.
“Thái tử hôm nay ngẫu hứng về phủ, không có kế hoạch trước, ngay trong đêm bị ám sát, thử hỏi nếu không phải người trong cung làm thì ai có thể nắm được hành tung thái tử.”
Lời nàng không sai nhưng cách diễn đạt không đúng khiến Thái Đức bực mình, nhưng không nỡ trách nàng, đây là tấm lòng cha mẹ.
Hắn bản thân lúc này cũng rất rối, nhưng thân là hoàng đế, không cho phép hắn phỏng đoán.
Một lúc sau, xe ngựa tới nơi, Thái Đức cùng Cung Nguyệt bước xuống.
“Tham kiến…”
“Miễn lễ, miễn lễ…” Thái Đức xua tay, hắn bước vội vào trong.
Đi đến đâu, mọi người quỳ xuống đến đó nhưng đều bị hắn xua tay.
Đến trước phòng thái tử, đúng lúc này thái y bước ra.
Cung Nguyệt nhảy ra trước hỏi:
“Thái tử thế nào?”
Thái y chắp tay thở dài:
“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương thứ tội, độc này không phải phàm độc, hạ thần vô năng.”
“Ngươi làm thái y không chữa được bệnh, giữ lại ngươi làm gì?! người đâu đem ra ngoài chém.” Cung Nguyệt tức giận quát.
Hai tên thuộc hạ tiến lên, xốc nách lão thái y.
“Bệ hạ tha mạng.
Hoàng hậu tha mạng.” lão thái y khóc rống lên.
“Được rồi, không có chuyện gì.” Thái Đức phất tay.
Thái Đức và Cung Nguyệt lập tức tiến vào trong.
Lão thái y liên tục dập đầu tạ ơn.
Trên giường, thái tử nằm im lìm, băng kín người, hơi thở thoi thóp, trong miệng ngậm một viên Túc Hoàn Hồi Mệnh Đan.
Chỗ băng hở có thể thấy được làn da đen xì, cháy sém, nhìn thật ghê rợn.
Nhưng đấy chỉ là vết thương ngoài da, đáng sợ nhất là vết thương trên bả vai trái, nhìn nó giống như một bông hoa nở rộ, vươn xúc tu khắp cơ thể.
Có ba vị tu sĩ liên tục dùng linh lực áp