Hà Trí Ngân tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối. Hắn thấy mình nằm trong một căn phòng rộng lớn, trắng toát, kê một đống giường thành từng dãy dài, xem ra hẳn là bệnh thất của học viện.
Cạnh giường của Hà Trí Ngân, cô bé Lê Ngọc Hân đã ở bên hắn từ lúc nào, lúc này đang reo lên vui sướng, lanh lảnh cả căn phòng khi thấy y tỉnh dậy. Hà Trí Ngân cũng mỉm cười triều mến, nhìn cô bé đầy cảm động:
-Em đến từ lúc nào?
Cô bé dìu y ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường rồi thân thiết trả lời:
-Lúc em thi xong, đi tìm anh Hà Trí Ngân thì được một đứa thi cùng môn tán thủ với anh, nói là anh bị thương và được một cô bé tên Athena khiêng vào bệnh thất, thế là em chạy đến đây. Anh còn đau không?
-Cái gì? Con bé đó khiêng anh vào đây ư?
Hà Trí Ngân hét lên, suýt chút nữa thì choáng váng luôn. Hôm nay quả thực hắn đã mất mặt đến không thể mất hơn được nữa rồi. Đánh nhau với con gái, bị người ta cho ăn một cú đấm móc ngất xỉu đã đành, vậy mà còn được nó “tình cảm” khiêng vào bệnh thất nữa chứ.
-Chắc cả cái trường này đã thấy cảnh nó đưa mình vào đây!
Hà Trí Ngân rên rỉ, cũng chẳng buồn để ý đến câu hỏi thăm của cô bé Lê Ngọc Hân. Hắn ngán ngẩm ngồi suy tư nhìn căn bệnh thất trống huơ trống hoác, chỉ có mỗi y với cô bé và một thằng mập nằm ở phía góc tường, cũng đang thừ người như y, xem ra cu cậu chắc cũng bị tên trâu bò nào đó giã cho ngất xỉu rồi bị khiêng vào đây.
-Thế còn phần thi môn sức bền thì sao hả em?
Hà Trí Ngân bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng: Hắn vẫn còn một môn chưa thi, mà đáng lẽ ra phải được hoàn thành ngay sau phần thi tán thủ chiều hôm nay. Nhưng việc hắn bị knock out ngay trên sàn đấu đã khiến ôn thi cuối coi như rớt từ vòng gởi xe.
Cô bé Lê Ngọc Hân nhìn y đầy e ngại, cũng biết y đang thất vọng ghê gớm nên chỉ lí nhí trả lời:
-Dạ, vì anh bị ngất xỉu nên giám khảo tính anh được...không điểm, chắc là cũng không sao đâu ạ, vẫn còn mấy môn khác gỡ gạc mà anh!
Cô bé cũng biết kết quả như vậy là rất khó chấp nhận, nhưng vẫn phải cố gắng an ủi Hà Trí Ngân. Riêng hắn thì hắn biết vậy là xong phim rồi. Thật ra chuyện thi cử đối với Hà Trí Ngân cũng không có gì ghê gớm quá, nhưng ăn đủ xui xẻo trong ngày hôm nay và việc thua kém những đứa con nít khiến hắn rất không thoải mái.
Nhưng mọi thứ giờ coi như là đã an bài rồi, cũng không thể thay đổi được nữa. Hà Trí Ngân vươn vai một cái cho xua đi không khí buồn thảm rồi xuống giường, tình cảm nắm tay cô bé và lên tinh thần:
-Về thôi em, anh thấy khỏe rồi, còn thi cử thì đến đâu hay đến đó vậy.
-Dạ, hihi, anh Trí Ngân ổn là em vui rồi, nhưng giờ em có chuyện phải đi rồi, không về với anh được.
Cô bé vui vẻ trả lời, nhưng đến câu sau thì đã đâm ra lí nhí và đỏ hồng cả hai má.
-Xem ra là có chuyện gì xấu hổ rồi, không lẽ là hẹn hò bạn trai chứ, vẫn còn bé tí mà?
Hà Trí Ngân cười thầm, giờ hắn mới nhớ ra là cũng chưa hỏi kết quả thi phân hạng của cô bé:
-Có chuyện gì vậy em, mà em thi có tốt không?
Đến đây thì mặt cô bé đã ửng như quả táo, lắp bắp trả lời:
-Em được học viện mời gặp mặt tối nay cùng với... cùng với các... thủ khoa khác!
-Hả? Em nói cái gì?
Mắt Hà Trí Ngân dường như lồi ra, suýt chút nữa thì hắn ngã lại xuống gường. Thằng mập nằm bên kia cũng không nén nổi tò mò mà quay sang nhìn. Cô bé giờ đã cúi gằm mặt xuống đất và chỉ biết vân vê tà áo:
-Mai mới có kết quả phân hạng, nhưng em là thủ khoa khoa Y dược nên được học viện thông báo trước, tối nay các vị sư phụ tập trung bọn em để dặn dò gì đó, em không rõ!
Hà Trí Ngân vẫn chưa tin vào sự thật, hắn cũng quên luôn cả chúc mừng cô bé. Thật